Pokemon School Magical

Cửa hàng game Nintendo nShop

Cậu chuyện mà tôi sắp kể sau đây có thể không có thật với bạn, ít ra là trong thế giới của các bạn. Nếu bạn là một người lớn, những người quả quyết là mình không thể đi trên cái cầu vồng hay gặp ai mua gì thì liền hỏi giá, có lẽ bạn sẽ dẹp câu chuyện này sang một bên, xem nó như một cậu truyện cổ tích. Nhưng mọi việc sẽ lại khác nếu như bạn là một đứa trẻ, một đứa trẻ vừa đến tuổi đi học đang sống tại Ember Town tại vùng đất Poco Land xa xôi trù phú. Và còn đặc biệt hơn, nếu bạn là một chú Pokemon, loài sinh vật kì diệu với hơn 600 chủng loài khác nhau đang củng sinh sống và tồn tại trên quê hương Pocoland xinh đẹp này.

…………………………………………..
Quà hồ đào non ngọt lịm đang tan dần trong cuống họng tôi. Bố Dynast có từng bảo rằng loại quả này ăn nhiều có thể gây độc nhưng tôi mặc kệ. Tôi chuyền cành sang cây Black Apricorn, vị nó hơi chát. Tôi thích Red Apricorn hơn nhưng tuần trước bố đã bán nó cho một gia đình Typholosion mất rồi. Tôi lại ngồi xuống xếp đá trong vườn thành những hình thù lạ mắt. Dù sao, với một chú khỉ Chimchar non như tôi, việc bị cấm túc trong nhà quả là một cực hình. Chỉ vì thứ ba tuần trước, trong lúc vui chơi ngoài vườn Sấm Giật, tôi có vô tình quệt lửa vào thằng Seedot hay mít ướt. Ông bố già Shiftry của nó thì lại nổi tiếng hắc ám nhất xóm này. Gia đình nó sống trên một cái cây cao um tùm ở ngoại ô, là một trong số ít những cái cây mà có cho vàng tôi cũng chẳng dám trèo lên bao giờ. Người ta hay nhìn thấy lão Shiftry lao đi thoăn thoắt trên phố, hễ có ai định nói gì lão thì lão quắc mắt nhìn ghê rợn lắm. Ấy vậy mà cái lão lập dị đó lại đến nhà tôi, phàn nàn không ngớt về việc tôi đã hiếp đáp đứa con trai bé bỏng của lão tàn bạo thế nào. Nghệ thuật phóng đại bậc thầy của lão đã làm cha tôi rất bực mình. Ông bắt tôi xin lỗi và giờ đây phạt tôi ở đây thế này. Đáng ra tôi có thể trèo rào và phóng ra ngọn núi sau nhà, núi Than Hồng. Có nhiều nàh Fire Pokemon ở gần đó. Bọn chúng hợp với tôi hơn, không như tụi Grass và Bug Pokemon, lúc nào chúng cũng né tôi ra một bên như tôi là một tên khủng bố đang giắt 5kg bom bên người không bằng.
Có ai đó đang giẫm sột soạt lên lá. Đôi tai khỉ của tôi nghe rõ tiếng kẻ đột nhập đang rón rén từng bước tiến vào từ gó trái khu vườn cách chỗ tôi chỉ chừng ba mươi bước chân. Tên này có vẻ có nhiều kinh nghiệm, bằng chứng là hắn vào đây êm ru. Nhưng tài thế nào mà qua được mắt tôi cơ chứ? Thường thì vườn của tôi cũng có nhiều vị khách không mời mà đến. Chỉ tính riêng việc vườn của một Fire Pokemon như gia đình tôi mà có nhiều cây thế này thì cũng là hơi lạ rồi. Thường ngày có nhiều Pidgey bay ngang qua đây, có cả Spearow và Starly nữa, nhưng hiếm khi chúng dám lấy cắp quả nào trong vườn. Cũng như Grass và Bug Pokemon, chúng củng sợ Fire Pokemon như sợ cọp, và mặc dù chiêu Ember của tôi còn yếu nhưng cũng dư sức dọa được cả đàn cong đuôi lên mà chạy.
Trở lại vấn đề kẻ đột nhập, có lẽ là tôi biết kẻ này, biết khá rõ là đằng khác. Tôi chờ hắn tiến gần, tiến gần hơn, thận trọng từng bước một. Bản thân tôi vẫn loay hoay xếp đống cuội hay lấy gậy vẽ vời vô nghĩa lên đất. Hắn đến gần lắm rồi, tôi nghẽ rõ hơi thở đều đều của hắn, tiếng tim đập thình thích trong lồng ngực. Thời cơ đã đến!
_Khè!!!!!!!!!
_Á!!
Tôi quay mặt lại, phùng mang trợn má, tay kéo mắt, lưỡi lêu lêu phì phò. Tên kia chỉ kịp á lên một tiếng rồi ngã bổ chửng ra đất, tôi bưng miệng cười khanh khách:
_Há há, chết chưa!
_Sợ quá, cậu làm tớ đứng tim mất!Hức
Con chim cánh cụt xanh lơ bắt đầu rưng trức. Pipi, chú chim cánh cụt Piplup bạn tôi là một đứa hay mít ướt vô cùng. Tôi trêu nó:
_Lêu lêu, chim cánh cụt khóc nhè kìa!
_Tớ không có khóc. Cậu chơi kì quá!
_Ai kì nào? Chẳng phải cậu cũng định hù tớ phải không? Bây giờ bị hù lại nên ức chứ gì?
Nó trợn mắt nhìn tôi rồi quay đi giận dỗi. Tôi tủm tỉm chạy tới giỗ nó:
_Thôi nín đi, người ta thấy hoàng tử mà khóc thì kì lắm
_Tớ không có mà!
_Ừ thì không có, cậu ăn trái Whiter Apricorn này không? Tớ hái xuống cho!
Nói xong, không đợi nó đồng ý, tôi leo thoăn thoắt lên cái cây trước mặt, chỉ trong 3 phút, tôi hái được hơn mười quả rồi tuột xuống trong sự trầm trồ của nó. Vì nó là chim, mà lại là chim cánh cụt nên với nó, cảnh tượng Pokemon khác đang bay lượn hay trèo cây là một cái gì đó lạ mắt lắm.
Nó nhanh chogn quên cả việc ban nãy và ăn những quả mọng một cách ngon lành. Thật khó mà tưởng tượng được là tôi, một chú Chimchar và một con Piplup như nó lại có thể chơi với nhau vui vẻ thế này. Gia đình nó chuyển đến vùng này hơn một năm trước. Họ đến từ một vùng ở đâu đó tận phương Nam, theo lời nó kể thì ở đó mùa Đông không bao giờ hết với băng dầy và tuyết phủ quanh năm. Thảo nào mà nó chuyển đến đây. Nghe đâu, nó thuộc dòng dõi quý tộc và ở nhà, ai cũng gọi nó là “Hoàng Tử”. Nhưng Hoàng Tử chỉ được thoải mái ở nhà thôi, lúc ra phố chơi với tụi tôi, nó lúc nào cũng rụt rè, khép nép. Hiếm khi thấy Water Pokemon đi xa bờ thế này nên lần đầu gặp nó, đứa nào cũng túm tụm hỏi han rối rít. Nhưng sau mấy ngày chỉ toàn thấy nó ậm ừ , bọn tôi đâm chán và lơ dần nó đi.
Cơ duyên khiến tôi làm quen với nó cũng thật là cười ra nước mắt. Có dịp, tôi sẽ kể các bạn nghe sau, bây giờ thì tôi phải trả lời câu hỏi của nó cái đã:
_Mar này, tớ có chuyện này muốn nói
Mar là tên tôi, Tôi đang nghĩ thầm có việc gì mà dù biết tôi bị cấm túc, nó vẫn lẻn vào tận đây như thế này. Loay hoay một hồi với mớ giả thuyết, tôi bảo rằng mình chịu. Hoàng Tử quay hẳn sang tôi, mắt nó sáng bừng lên:
_Mar ơi, cậu biết không, tớ đã được nhận vào Mew School rồi!
_Ow!
Hoàng Tử nhìn tôi, mặt rạng ngời, tôi ngây người ra một lúc. Thằng bạn chí cốt không hề biết rằng, tôi như vừa bị sét đánh ngang tai(Chưa trúng tai, cũng chưa bị chẻ làm hai nhưng mà gần die mất rồi).
Mew School là một ngôi trường đặc biệt, được đặt tên theo một vị Thánh ở thế giới chúng tôi. Đó là nơi quy tụ những học sinh ưu tú của toàn thế giới. Những ai tốt nghiệp ở đó sau này đều trở thành những Pokemon hùng mạnh nhất. Nghe đồn giáo viên ở đó phần lớn là những Legend, những con Pokemon mà tên tuổi đã trở thành huyền thoại. Đây là ngôi trường cổ xưa nhất, lớn nhất và cũng là hiện đại nhất. Cha tôi thường nói vậy. ông cũng đã từng tốt nghiệp ở đó nhưng vì sa cơ lỡ vận mà phải làm một viên chứng quèn ở thị trấn xa xôi này.
Việc Hoàng Tử được nhận vào trường có lẽ không có gì là khó hiểu, với xuất thân danh giá và có bố làm trưởng bộ Hải Quan của tỉnh. Tôi đã quên khuấy đi mất hôm nay là ngày trường phát giấy mời nhập học. Nhiều hồ sơ của các Pokemon non từ khắp nơi gửi về sẽ được chọn lọc . Những đứa nào được lựa chọn sẽ được gửi giấy báo . Dù biết trước ngày này sẽ xảy ra nhưng tôi cũng chợt thấy chạnh lòng, vì đâu không rõ. Không biết Hoàng Tử có đoán được suy nghĩ của tôi hay không, tôi vẫn phải tươi cười với nó:
_À há! Chúc mừng chúc mừng! Sướng nhé, cậu được vào trường tốp trên rồi, sau này cậu đi đâu, người ta cũng quỳ xuống hun chân cậu chùn chụt.
Không biết có phải vì câu nói mỉa của tôi không mà mặt nó buồn buồn, Nó lấy ra một tấm thiếp, in màu rất đẹp. Tôi nhận ra một kí tự rất đặc biệt của trường, nó rất tượng hình nên tôi không hiểu lắm. Đây chắc hẳn là giấy mời nhập học. Hoàng Tử đọc to lên cho tôi nghe rõ:
Kính gửi Pine Marine Prince,
Nhân danh Hiệu trưởng của trường Tiểu học Hoàng Gia Mew School, tôi trân trọng thông báo rằng bạn đã đủ điều kiện để được nhận làm học sinh của ngôi trường danh giá nhất hiện nay. ..
Hoàng Tử tạm dừng, nó nhìn tôi lo lắng, tôi lướt qua một loạt những câu bên dưới, nào là liệt kê về ngày thành lập trường, thành tích, đội ngũ giảng dạy…Có chi tiết là trường đã đứng vững qua Ba cuộc Đại Chiến Huyền Thoại. Cái này tôi có từng nghe ở đâu đó nhưng không nhớ rõ. Có một đoạn mà cả tôi và Piplup đều chú ý:
Bạn sẽ nhận được một vé tàu tốc hành đi kèm miễn phí đến thành phố Coronet. Số thứ tự của bạn là 16563. Bạn sẽ ở trong kí túc xá Water cho đến khi có thông báo mới. Để sẵn sàng nhập học, bạn cần chuẩn bị một số sách vở như sau:
_ Water Pokemon nhập môn- Terra Blastoise
_Nước, những điều cần biết- Misa Azumarill
_Mưới nguyên tắc bơi cơ bản- Danny Golduck
_Mối liên hệ giữa các nguyên tố- The Eevee Family

_Xem ra cậu phải mua nhiều nhỉ? Mà với gia đình cậu thì chắc dư sức, phải không?
_Tớ chán lắm, Mar à!
_Cậu chán gì, được học trường chuyên, được lên thành phố mà còn chán?
_Nhưng Mar không đi với tớ, Tớ ghét lắm!
Tôi im bặt. Bầu không khí chung quanh như chùng xuống. Hoàng Tử ngại ngùng nói tiếp:

_Tớ không muốn đi học trường này chút nào, lên đó, lại không có ai như Mar, không có ai chơi với tớ,
_Từ trước tới giờ, lần nào tớ bị bắt nạt, cậu cũng giúp tớ. Lúc nào cậu cũng làm tớ vui. Mình mới quen nhau mà bây giờ lại phải chia tay thế này…
Tôi im lặng không nói gì, cơn ghen tức vớ vẩn vừa rồi xẹp xuống. Đầu óc suy nghĩ mông lung, không hiểu sao tôi lại nói:
_Thôi nào, Pipi, cậu nghĩ xem, lên đó rồi cậu sẽ làm quen được bao nhiêu là Pokemon mới, biết đâu cậu sẽ tìm được ai tốt hon tớ thì sao? Tớ chỉ l;à con khỉ con bị cháy mông thôi mà!
Chợt thấy như mình lỡ lời, tôi nòi tiếp”
_Pipi yên tâm đi, dù thế nào thì mình cũng là bạn mà, thỉnh thoảng Pipi được về đây, mình sẽ lại đi chơi, có được không? Tớ sẽ không quên cạu đâu, và cậu cũng thế mà, đúng không?
Tôi cười toe toét hết cỡ, Hoàng Tử nhìn tôi cười cười. tôi không rõ trong nó, niềm vui được học trường mới lớn hơn hay nỗi buồn phải xa tôi lớn hơn. Nhưng dù sao, tôi cũng cảm thấy vui vì nó đã đến báo tin này. Một cái gì lành lạnh đột nhiên rơi trên mái đầu tóc xoăn nghệ thuật của tôi:
_Ôi, mưa rồi!
Tôi nhìn lên và thấy mây đen bắt đầu từ đâu kéo đến, nhanh như một cơn sóng dữ. Cũng như các Fire Pokemon khác, cảnh tượng này làm tôi khó chịu vô cùng. Nếu như đang đi ngoài phố mà gặp mưa thế này. Chắc chắn tôi sẽ cảm lạnh cả tuần lễ. Hoàng Tử hiểu rõ tình cảnh của tôi, nó chào tôi ra về, giấu vội bức thư vào cổ áo. Tôi chạy lạch bạch vào nhà. Tai vẫn còn nghe tiếng nó gọi:
_Tớ về nhé Mar, tạm biệt!
Ngay khi vừa đóng cửa, tôi nghe tiếng mưa bắt đầu nặng hạt dần. Quái, thế mà đài khí tượng Castform còn thông báo là nắng cả tuần cơ đấy. Đài truyền hình Rotom vừa phát tin về một trận áp thấp nhiệt đới ở phía nam đang mạnh dần thành bão. Một đợt cấm túc kèm với một đợt mưa rào, cả chuỗi ngày thật là hạnh phúc biết bao!

Tôi vớ lấy bịch lạc rang của mẹ , ngồi phịch xuống xem chương trình hánh động yêu thích. Ngôi sao Lucario của tôi trong tập này sẽ chiến đấu với một tổ chức Sableye bất hảo để giải thoát nàng Lopunny tội nghiệp. Trong lúc nhai nhóp nhép những miếng lạc giòn tan trong mồm, Tôi chợt nghĩ, hay chính xác là ước rằng, trong tay mình lúc này không phải là miếng khăn giấy chùi mấy miếng dầu dính mép mà là một tờ giấy mời của Royal Mew School.
Dĩ nhiên, tôi thừa biết là ngôi trường ấy sẽ chẳng bao giờ để ý đến một con Pokemon tỉnh lẻ như tôi. Có lẽ tôi nên chờ đợi một trường như Entei School, ngôi trường lớn nhất của thị trấn Than Hồng này. Trước đây, nó cũng khá nổi tiếng nhưng nghe đâu do thiếu kinh phí nên chất lượng đang tuột dốc. Dù sao được nhận vào một trường như vậy thì cũng không có gì phải phàn nàn. Họ sẽ gởi thư cho mình thôi. Chậm nhất là sáng mai. À, ít nhất là phải chờ cho qua cơn bão này đã…


---------- Post added at 11:15 PM ---------- Previous post was at 11:14 PM ----------

_Choang!
Con sói xanh lam vung cây gậy Bone Clup sáng ngời lên đỡ một đòn giáng nặng nề từ cái đuôi thép chết chóc của một con Steelix khổng lồ. Anh hùng Luke của tôi tung người lên cao và nện một cú cực mạnh vào đầu con sâu thép xấu xí. Nó gầm lên một tiếng chấn động rồi ngã uỳnh xuống. Loài Lucario thật dũng mạnh, tôi thầm nghĩ. Giá mà có được khả năng múa gậy tuyệt hảo hay khả năng bắn ra những quả cầu sáng như anh ấy thì tuyệt biết bao.
Tôi háo hức căng mắt ra nhìn Luke thận trong tiến vào hang ổ cuối cùng tổ chức Mắt Bão. Phim này tôi đã xem vài lần rồi nên chắc chắn là tên đầu sỏ chính là một tên Magmostar khổng lồ. Gã tài phiệt nguy hiểm đã vung tiền ra khống chế cả thế vận hội Olympok. Hắn còn bắt cóc cả nàng phóng viên Lopunny xinh đẹp để dụ Luke vào bẫy.
Cảnh này tôi xem bao nhiêu lần mà không biết chán. Đại để là Kuke sẽ bị đánh đến gần thua nhưng một người bạn cũ của anh là Buizel xuất hiện và cả hai cùng hợp sức tiêu diệt hắn. Tay diễn viên Magmostar trông thật gớm guốc, lúc trước phim chiếu mà có gã xuất hiện thì tôi còn chẳng dám coi. Kìa, tôi nói có sai đâu, gã bắt đầu xuất hiện sau màn khói núi lửa rồi.
Tôi trông chờ nhìn thấy một cái dáng mập mạp, to kềnh bước ra đối đầu với người anh hùng nhỏ bé. Xanh đấu với đỏ, thiện đấu với ác. Tôi lò mò vớ lấy bịch lạc rang để ăn tiếp nhưng không thấy. Tôi chưa kịp quay sang tìm nó thì hình như, trước mắt tôi có gì đó không ổn. Cái bóng này, cái bóng của lão Magmostar sao lại lớn thế này? Lớn quá, nó cao phải 3 mét chứ không ít. Còn nữa, nó có cánh!, có cái cổ rõ ràng và thân hình gọn ghẽ. Ánh mắt đỏ con quái thú sang rực lên sau lớp sương dày đặc.
Tôi lấy tay dùi dụi, dường không tin vào mắt mình. Tôi nhớ rõ đây là tập 36, tập cuối của Seri này mà? Sao lại có nhân vật mới xuất hiện ở đây. Tập này tôi đã xem ít nhất ba lần, không thể nào nhầm được.
Con quái thú gầm lên, tiếng rống man dại và ghê người. tôi giật mình bởi sao mà tôi nghe tiềng nó rõ thế. Bộ loa nhà mình hôm nay thật tuyệt! Góc quay chuyển hướng sang nhân vật chính, nhưng nhân vật chính đâu rồi? Tôi đảo mắt nhìn, cảm thấy sao mà màn hình tivi hôm nay to thế. Chớp mắt, tôi ngỡ ngàng trước cảnh tượng trước mặt.
Giữa một vùng mênh mông sương khói, tôi, một mình tôi đang đứng đối diện với con ác thú. Tôi đang ở trong bộ phim sao?! Cái quái gì đang diễn ra thế này?
Tôi lồm cồm bò dậy, tim đập thình thịch. Không, đây là mơ, chắc chắn là mơ mà thôi. Tôi tự trấn an mình.
Nhưng con quái thú không để tôi làm điều đó. Nó gầm lên, Một cái gì xẹt thẳng đến chỗ tôi, vù đi trong gang tấc. Một tia sấm! tảng đá phía sau tôi vỡ vụn ra thành từng mảnh, tôi ngh tiếng khói bốc lên xèo xèo. Sợ hãi, nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy tôi hoàn toàn, không còn giữ bình tĩnh nổi nữa, tôi hét lên:
_Á á á
Tôi bỏ chạy. Chạy, chạy hết sức bình sinh có thể, Phía trước mặt tôi chỉ có con đường đầy sòi đá và màn sương dày bất tận. Tôi ngoái cổ ra nhìn. Con quái thú đang đuỗi theo. Nó như một con rồng khổng lồ. Tiếng sấm rền vang và nện phía sau tôi thật điên cuồng và chát chúa.
Tôi hươ tay một cách điên loạn. Trước giờ, tôi chưa từng bị điện giật. Bố đã từng bảo dù chơi với Ecletric Pokemon thì cũng đừng bao giờ chọc giận hay chạm vào chúng. Vì thế mả tôi chưa bị giật lần nào cả. Nhưng lần này thì khác. Những luồng điện chết người kia sẵn sàng nhảy bổ vào người tôi, giật tưng tôi lên và xé ra thành từng mảnh. Tôi chạy như điên và gần như không còn thần trí nữa. Mắt tôi mờ lại, tôi va vào một cái gì đó.” Là nó chăng? Nó đã tóm được mình rồi, mình sẽ chết mất!”
_Mar, tỉnh lại đi con!
Tôi biết giọng nói này, tôi mở mắt ra:
_Bố!
Bố Dynast của tôi. Một con Pokemon dũng mãnh thuộc loài Infernape, cấp tiến hóa cuối cùng của tôi. Bố ôm lấy tôi thật chặt, ông từ tốn nói:
_Về đi con, ở đây đã có bố lo rồi.
Trong tích tắc, ông buông tôi ra rồi lao thẳng về cái bong đn ma quỷ kia. Toàn than ông bắt đầu phát hỏa. Chiêu thức Flare Blitz huyền thoại mà cả đời tôi chỉ mới thấy có một lần. Nhọn lữa sang rực lồng lộn tung vào luồng sấm.
_Ầm ầm
Chuối tiếng động đinh tai nhức óc vang lên. Va chạm khủng khiếp đến nỗi làm dấy lên một trận cuồng phong, cát bụi bay lên mù mịt, tôi thét lên trong tuyệt vọng:
_Bố!Bố ơi!

……………………………………….
Tôi bật dậy, bên tai vang lên tiếng rè rè khó chịu. Khi vạn vật trước mắt bắt đầu rõ dẩn và ý thức đã tìm được được đường trở lại. Tôi lờ mờ nhận ra cảnh tượng quen thuộc chung quanh mình. Tôi đang ở trong ngôi nhà nhỏ trên đường số 12, ngõ Slowpoke, trong ngôi nàh quen thuộc của mình. Tôi vừa bị té lăn từ ghế sa long xuống đất, lạc vương Tui♥SkyTui♥SkyTui♥Sky đầy sàn. Chương trình tivi đã hết và nó đang kêu lên rè rè cùng những đường chớp giật vô nghĩa.
Lồm cồm bò dậy, tôi định thần lại. tất cả vừa rồi chỉ là một giấc mơ. Giấc mơ điên loạn và hãi hung. Chuyện thế này trước đây quả là chưa gặp bao giờ. Tôi nhớ lại con rồng địa ngục kia mà không khỏi rùng mình. Liệu nó có phải là một Pokemon không? Sao lại ghê rợn như thế?Lại còn có cả bố xuất hiện nữa. Mà bố mình đâu rồi nhỉ?
Tôi nhớ là những lúc thế này, mẹ sẽ bế tôi về giường. Có nghĩa là lúc này cả bố và mẹ đều chưa về nhà. Mà bây giờ đã là mấy giờ rồi nhỉ?
Tôi nhìn lên chiếc đồng hồ hình Hoothoot. Nó đang nhích dần về phía năm giờ. Tôi như không tin vào mắt mình nữa. lúc này đã là năm giờ sang rồi sao? Tôi kéo rèm nhìn ra ngoài: Bầu trời vẫn còn đen ngòm và đang trút xuống một cách thảm hại từng cơn mưa nặng nề. Ánh chớp nhảy múa lien hoàn sau màn giông bão.
_Bố mẹ chưa về, trời mưa thế này, có thể hiểu được…
Tôi nằm vào giường chờ đợi. Trong cơn going, tôi nhìn ra ngoài khe cửa và thấy những con Flying Pokemon đang bay rối rít. Khu vườn bé nhỏ của tôi đang kêu gào thảm thiết. Lá rụng lả tả, quả cây vương đầy đất. Tôi chưa từng thấy cảnh tượng gì như thế này, kể cả trong những cơn ác mộng hãi hung nhất. Gió quật bần bật trên khung cửa. Tôi co mình lại, nhỏ bé giữa muôn trùng xao động…

………………………………………………
_Mar , con ơi!
Tôi giật mình sực tỉnh. Từ nãy giờ, tôi cứ ngồi bần thần, không dám ngủ vì sợ ác mộng. Tôi chạy phịch xuống cầu thang, miệng hét lớn:
_Bố mẹ về rồi!
Tôi nhào đến ôm chầm lấy họ. Đúng, cái hơi ấm này, mùi hương này, là bố Dynast và mẹ Maka chứ không phải một bóng hình ảo mộng nào. Mẹ từ từ thả tôi ra:
_Mar, bố mẹ xin lỗi đã bỏ con một đêm như thế này, nhưng cơn bão này khủng khiếp quá. Khắp nơi trong thị trấn người ta đang nháo nhào cả lên. Bức tượng Entei ở giữa trấn đã bị sét đánh sập rồi!
Tôi giật mình, bức tượng con sư tử lửa oai nghiêm của làng đã bị sập rồi sao. Thật không thể tưởng tượng được. Tôi nghe loáng thoáng mẹ bảo rằng nhiều nơi trong thành phố cũng đã bị sét đánh. Đây là một thảm họa, một thảm họa thực sự!
Bố Dynast đến bên tôi, tôi cảm thấy vẻ mệt mỏi đang hằn trên gương mặt ông, người ông có mùi âm ẩm. Chắc cả hai đã phải vượt qua trận mưa rào để về nhà. Tôi thấy lo và thương họ quá đỗi. Bố dắt tôi ra một góc.
Tôi còn lơ ngơ chưa hiểu gì thì ông đã lấy ra một vật , một bức thư, giấy quắt queo, ông nhìn tôi ân cần nói, giọng trầm ấm:
_Bố mẹ vừa từ Nhà Lớn về. Ở đó bố đã gặp một chú Delibird nhờ chuyển cho con thứ này. Chúc mừng con trai bố!
Tôi bóc thư ra đọc, đó là giấy mời nhập học của trường Entei. Đúng như tôi đã nghĩ. Dù tiên liệu trước điều này nhưng hkông hiểu sao, tôi vẫn thấy có chút chạnh long. Như đọc được ý nghĩ trong tôi, ông nhẹ nhàng vuốt đầu:
_Con không thích trường này, đúng không?
_À…không, con thích lắm, con được học ở gần nhà mình mà. Con cảm ơn bố!
_Bố biết, khả năng của con có thể còn hơn thế. Con thong minh lắm. Tiếc là bố không lo cho con vào được trường tốt hơn, như trường Latias&Latios ở tỉnh bên chẳng hạn.
Tôi nghĩ mông lung rồi hỏi:
_Vậy còn trường Royal Mew thì sao hả bố? Bố cũng từng học ở đó, đúng không?
Mãi đến sau này nhớ lại, tôi vẫn không thể nào lí giải nổi những cảm xúc gì đang hiện lên trong mắt bố tôi vào ngày hôm ấy. Có cả sự ngỡ ngàng, chút bối rối, rồi thình lình lo lắng, giận dữ, nhưng đâu đó, tôi còn cảm thấy có cái gì tự hào và hân hoan rất lạ kì nữa. Mãi rồi ông mới nói:
_Con không được học trường đó.
Đôi khi nghĩ lại, tôi thấy trong lời của ông có chút gì uất nghẹn nhưng trong thời khắc đó, tôi chỉ thấy nỗi thất vọng tràn trề. Tôi nhìn ông như ngầm hỏi tại sao. Bố quay đầu nhẹ:
_Đó không phải là nơi cho một đứa trẻ trưởng thành.Trong thế giới Pokemon này, khi ta leo lên quá cao, ta lại chỉ thấy nhiều sự thật phũ phàng hơn mà thôi…
Tôi không hiểu ông đang nói gì nhưng ông đã bước vào phòng nằm nghỉ. Mẹ đang vội vàng làm bữa sáng cho cả nhà. Mọi việc vẫn diễn ra như một ngày bình thường. Nếu không kể đến đôi mắt thâm quầng, vẻ mặt bầng thần cũng như từng ánh chớp lóe lên ngoài cửa đầy đe dọa.
Tôi thu mình ra một góc đọc bức thư mời nhập học. Nội dung cũng tương tự như bức thư của Royal Mew. Không quá chi tiết và dung những lời có cánh. Danh sách tập vở cần mua cũng không nhiều lắm. Thôi thì, trường nào cũng là trường. Chỉ tiếc là sau này chắc khó mà gặp được Hoàng Tử. Nhưng mình không có thời gian để nghĩ về những chuyện đó, còn biết bao nhiêu việc phải lo. Đợi khi hết bão, có lẽ bố sẽ dắt mình đi mua sách.
Đi học…Nghĩa là phải tạm biệt những thú vui hằng ngày, trèo cây, trốn tìm. Nghĩ cũng buồn thật. Gia cảnh mình không khá giả lắm nhưng chắc cũng lo được, chỉ tội cho mấy đứa ở sau đồi Than Hồng , chúng không có điều kiện như mình, còn không biết có đi học được không?
Trong đầu tôi vẽ nên một loạt viễn cảnh trước mặt, chúng cứ đan xen vào nhau. Thình lình, dòng suy nghĩ bị gián đoạn bất chợt:
_Cốc cốc, Ông Dynast ơi!
Mẹ tôi lò dò ra mở cửa, vị khách không mời của chúng tôi là một gã Clefable, anh ta đang dáo dác nhìn vào nhà, mẹ tôi hỏi :
_Xin hỏi anh tìm ai ạ?
_Bà cho tôi hỏi có ông Dynast ở nhà không ạ?
_Ông tìm chồng tôi có việc gì không?
_Có việc khẩn cấp từ trên giao xuống, xin bà cho tôi gặp ông nhà ạ
Mẹ tôi bảo anh ta chờ rồi vào gọi bố. Ông hớt hải đi ra. Hai người đàn ông đứng ở cửa nói chuyện một lúc. Tôi không biết giữa họ đang trao đổi điều gì nhưng nhìn bờ vai nhấp nhô của bố, tôi đoán ông đang lo lắng lắm. Một lúc sau, tay Clefable kia đội ô và biến vào trong vùng trời mưa gió. Bố tôi quay vào phòng, không nói gì cả. Một lát sau, ônhg sửa soạn rồi đi ra. Ông nói ngắn gọn:
_2 mẹ con ở nhà nhé, tôi có việc phải đi đây
_Có việc gì vậy mình?
_Ừm, tôi vừa nhận được thông báo, có một chuyến tàu du lịch đang đi vào vùng có bão. Đội cưu hộ đang có việc gấp nên chúng ta cần thành lập một đội khẩn cấp.
_Con không hiểu, việc này có lien quan gì đến bố?
_Mar, đi vào trong đi con, để bố mẹ nói chuyện một chút
_Để nó ở đây đi, Maka. Nó cần phải biết bố nó không làm gì mờ ám cả
_Mar à, trong các cuộc cứu hộ trên biển, đều cần có một Fire Pokemon, nhằm sưởi ấm cho các nạn nhân khỏi bị cảm lạnh. Trên tàu cứu hộ chuyên nghiệp thì đã có lò sưởi nhưng chúng ta thì không.
_Bố ơi, chúng ta là Fire Pokemon mà! Ra biển chẳng phải là nguy hiểm lắm sao? Vả lại, bố không cần phải đi chuyến này.
_Không sao đâu Mar, bố sẽ đi giúp những Pokemon trên con tàu đó. Bố sẽ bình an trở về. Hai mẹ con chờ bố nhé
_Mình đi bảo trọng!
_Bố, bố nhớ về sớm nhé, bố còn phải đưa con đi mua đồ nhập học nữa.
_Bố hứa, tạm biệt con
Bố Dynast nhào người ra ngoài trời , bật ô lên. Mưa rơi trên than bố bốc thành từng đợt khói nhỏ, mỏng manh và mờ ảo. Bóng ông xa dần nơi cuối trời.
Không hiểu sao, từ giây phút ấy, tôi có cảm giác rằng ông sẽ gặp phải một biến cố nào đó, mơ hồ và đè nặng…
 
Mẹ tôi loay hoay trong bếp, mỗi lần lo lắng là bà lại tìm việc để làm, môi bặm chặt vào nhau, ngọn lửa trên đầi sắc liên tục. Tôi cũng không biết làm sao để an ủi bà bởi chính tôi cũng đang rối trí vô cùng. Tôi bật tivi lên nghe ngóng, có vẻ cơn bão đã dịu dần. Màn hình tivi bị nhiễu nặng, mãi một lúc sau mới lên hình:
_Bảng tin khẩn, tôi là phóng viên Gabriel Togekiss của đài Rotom tivi. Hiện chúng tôi đang đứng tại thị trấn Than Hồng, tỉnh New Dawn.
_Theo ghi nhận của chúng tôi, lượng mưa đã giảm, gió vẫn giật cấp 6 nhưng tình hình nhìn chung đã được kiểm soát
Tôi thờ ra nhẹ nhõm, nhưng tim bỗng như cứng lại khi nghe tin tiếp theo:
_Theo dự đoán của đài khí tượng, Trong vòng 24 giờ tới, bão có xu hướng chuển dần về phía Nam-Tây Nam, hướng thẳng ra biển
"Ra biển...nhưng bố mình đang ở đó...Ôi không!"
_Về hiện tượng này, xin quý khán giả cùng theo cuộc phỏng vấn của chúng tôi với chuyên gia khí tượng hàng đầu, giáo sư Light Altaria.
Màn hình chuyển đổi, máy quay chiếu sang cảnh một cô Lopunny đang phỏng vấn một quý bà Altaria xinh đẹp. Bình thường cả hai sẽ rất duyên dáng và đáng yêu nhưng bây giờ, gương mặt họ đang có vẻ rất lo lắng. Lopunny lên tiếng:
_Thưa giáo sư, hiện cơn bão số 5, bão Sud đang diễn biến hết sức bất ngờ và phức tạp, xin giáo sư cho ý kiến về vấn đề này.
_Theo các báo cáo tôi nhận được. Cơn bão này hình thành vào lúc 18h23pm ngày hôm qua tại vị trí 57'Bắc, 64ph Nam, 45' Đông , 12'Tây. Sau đó nhanh chóng tiến vào đất liền rồi lại nhanh chóng chuyển hướng và quay ngược lại. Có thể nói, đây là một trường hợp vô tiền khoán hậu.
_Xin bà có thể giải thích rõ ràng hơn?
_Cơn bão hình thành cách bờ biển chỉ 12km, lại là một cơn bão giông. Tốc độ phát triển của nó nhanh một cách đáng ngờ. Bán kính mở rộng cả 10km chỉ trong vài giờ. Điều này hoàn toàn phi lý. Chỉ có một cách giải thích hợp lý cho vấn đề này
_Thưa bà, đó là?
_Cơn bão này là do Pokemon tạo ra. Cụ thể là một hay một nhóm Pokemon có sức mạnh cực lớn, những Legend
_Thưa bà, nhận định vừa rồi có thể gây tranh cãi, giáo sư có chắc không ạ?
_Tôi tin vào nhận định của mình. đã bao đời nay, các Legend lôi chúng ta vào các cuộc chiến của họ và để lại những hậu quả thảm khốc. Tôi đề nghị Legend nào đứng sau chuyện này hãy lên tiếng. Nếu cần, tôi sẽ viết kiến nghị gửi lên Hội Đồng PTO xem xét.
_Thưa giáo sư, bà có thể dự đoán Legend nào đã gây ra chuyện này không ạ?
_Theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, chỉ có 2 Legend có khả năng tạo ra gió bão. Cả hai đều là những Pokemon hùng mạnh của biển cả. Chắc cô cũng biết tôi đang đề cập đến ai?
_Ý bà có phải muốn nói đến Lugia, vị thần rồng biển cả và Kyogre, chúa tể của Đại Dương
Altaria gật đầu, Lopunny quay mặt về phía màn hình:
_Hiện chúng tôi sẽ cố liên lạc với đại diện của hai Legend này trong thời gian sớm nhất. Trong khi chờ đợi, các bạn có thể giải trí với chương trình quảng cáo...
Tôi ngẩng đầu lên thì thấy mẹ đã đứng sau mình từ bao giờ., ánh mắt bà hằn lên vẻ xa xăm và phiền muộn, tôi nắm tay mẹ, bàn tay lúc nào cũng ấm áp giờ đây đang run lên nhè nhẹ:
_Không sao đâu mẹ ơi, bố sẽ về với mẹ con mình mà...
_Ừ, chắc rồi con à
_Mẹ ơi, những cuộc chiến giữa các Legend là sao ạ?
_Ừm, đó là những câu chuyện đã xảy ra từ lâu, lâu lắm rồi, trước cả khi những cụ kị của con ra đời. Đề tài này đã bị cấm tuyên truyền trong nhiều năm nên mẹ cũng không kể nhiều với con được. Nhưng hiện nay, hầu hết các legend đều nắm những vị trí trọng yếu trong Chính Phủ. hãy tin rằng họ sẽ không bao giờ phạm những sai lầm như ngày xưa nữa...
Tôi im lặng. Trong những câu chuyện mẹ kể lúc nhỏ, tôi có nghe về những cái tên: Lugia, Kyogre, Groundon...Hầu hết bọn trẻ trong thị trấn cũng được nghe những câu chuyện tương tự nhưng chủ yếu mang tính truyền thuyết nhiều hơn. Nếu quả thật tôi được gặp một Legend thì chắc hẳn là thú vị lắm, không biết họ có những quyền năng dời núi lấp bể như trong truyện kể hay không. Họ là Pokemon tốt hay xấu? Nếu tốt, sao lại gây ra thảm họa? Nếu xấu thì sao họ lại được điều khiển trật tự thế giới này?
Chương trình tivi đã tiếp tục. màn hình lúc này đang chìm trong một màu xanh đen kì lạ. Màu của đáy đại dương xanh thẳm. Xuất hiện trước ống kính là một con cá hồng thanh mảnh và duyên dáng, nó cất tiếng:
_Xin chào các bạn tôi là Merry Gorebyss, truyền hình trực tiếp từ vịnh Blue Deep. Tôi đã có điều kiện trao đổi trực tiếp với một ngài Wailord, là đại diện của ngài Kyogre ở đây. Vì một số lí do mà buổi phỏng vấn không được truyền hình trực tiếp.
_Tuy nhiên, theo lời ngài Wailord trình bày, ngài Kyogre không lí do gì lại gây ra một cơn bão như thế cả. Hơn nữa ngài đang tuần du ngoài quần đảo Orange cách rất xa nơi bị nạn. Vâng, thưa quý vị, ngài Kyogre chắc chắn không gây ra cơn bão số 5 . Xin các bạn tiếp tục theo dõi thông tin mới nhất, xin cảm ơn.
Màn hình quay trở lại chỗ Togekiss, ông ta bình luận:
_Cảm ơn cô phong viên Merry đã cho chúng ta những thông tin bổ ích. Bây giờ, đội phóng viên của chúng tôi đã liên lạc được với đại diện của ngài Lugia, xin các bạn theo dõi.
Chuyển cảnh, trước mặt tôi là một trận bão mạnh, gió cuốn thành vòi rồng, từ trong vòi rồng, một cái bóng đen khổng lồ lao ra. tôi nhận ra hình dáng con Pokemon này trong một cuốn sách Hải Dương học. Chú ấy thuộc loài Mantine. Tôi chưa từng thấy một cuộc phỏng vấn bay như thế này bao giờ nên rất ấn tượng. Máy quay bay theo chú Mantine kia. Tôi đoán người cầm máy có thể thuộc loài Peliper hay Gyarados?!. Phóng viên Mantine bắt đầu nói:
_Thưa quý vị và các bạn. Hiện ngài Lugia đ8ang ở trong cơn bão này. Tôi đã tiếp cận với ông ấy và đặt câu hỏi. Và thưa quy vị, ngài Lugia bảo rằng: Ngài không bao giờ gây một cơn bão gần đất liền như thế cả. Vả lại đã có thỏa thuận về việc không sử dụng sức mạnh giữa các Legend tại nơi đông dân cư. Ngài Lugia nắm rất rõ luật và chắc chắn ngài sẽ không vị phạm đuều đó...
Cảnh chuyển về chỗ Togekiss:
_Vâng thưa các bạn. cả Lugia và Kyogre đều phủ nhận mình là nguyên nhân gây ra trận bão này. Vậy chính xác Legend nào đã làm, hay đây chỉ là một trò đùa ác ý của tự nhiên. Xin các bạn thường xuyên theo dõi buổi tường thuật trực tiếp của chúng tôi. Tôi, phóng viên Gabriel Togekiss rất vui được gặp các bạn.
Chương trình quảng cáo kem đánh răng mát lạnh của Glalie trờ tới tức thì. Tức là bây giờ vẫn chưa có gì rõ ràng cả. Tôi chuyển kênh chán rồi lại mở cửa sổ nhìn ra vườn. Ôi, mưa chỉ còn rơi tí tách mà thôi. Ánh mặt trời đã bắt đầu ló dạng sau vần mây u tối. Tuy nhiên, đây không phải là dấu hiệu đáng mừng. hoàn toàn không! Điều này có nghĩa là đúng như đài dự báo, cơn bão đã chuyển hướng về phía Nam, ra biển, đến nơi bố tôi và mọi người đang cứu hộ...
Tôi biết cứ lo lắng mãi thế này cũng chẳng ích gì. Tôi lên gác ghi vớ vẩn vào nhật ký, chỉ được khoảng hai dòng rồi tôi lại xếp nó vào và nằm dài ra trên tấm nệm-chống-cháy.
Giấc ngủ chập chờn mang đến cho tôi những cơn ác mộng quái dị, Tôi thấy một con cá voi kì dị trong nước, hệt như miêu tả về Thánh Kyogre, có điều, con cá voi đó...mang mặt của Hoàng Tử. Nó thổi ra một dòng nước xoáy cuốn bay tôi lên trời. Cảm giác xoay cuồng thật điên loạn. Rồi tôi thấy mình mọc cánh, mũi dài ra. A ha, bây giờ tôi đã là Lugia rồi, tôi vỗ cánh, gió phật ra vù vù, biển động dữ dội. thích chí, tôi quạt mạnh hơn nữa. Trời đất tối sầm lại, rồi giông tố nổi lên. ôi không, cơn gió tôi vừa quạt tào thành một đợt sóng thần. Nó đang lao thẳng tới một con thuyền. Con thuyền trắng rất lớn. tôi đọc được dòng chữ chi trên đó: St. Manaphy. Cơn sóng làm con thuyền tròng trành, nhiều phần của nó bị vỡ ra. Tôi nghe tiếng gọi" Mar ơi!"
Tôi vỗ cánh bay đến, bay lên khaong tàu. Không có ai cả. Tôi lại bay tiếp qua các hành lang, vào thân tàu đang tròng trành, tiếng ọi ngày càng gần hơn. Tôi bay qua các ngóc ngách, qua nhà ăn. Thế rồi, trong phòng cơ khí, tôi thấy
_Bố!
Bố tôi đang nằm gục trên đất, ông ngước mặt lên nhìn tôi:
_Con yêu của bố, đến đây đi con.
Tôi lao đi, nhưng thình lình, một cái bóng đen hiện ra trước mặt tôi, nó giương cao đơi cánh hắc ám, đôi mắt đỏ rực đầy đe dọa. Nó là con quái vật mà tôi đã nhìn thấy trong mơ. Những tia chớp chói lòa bắn ra. Cả thế giới torng mắt tôi bừng sáng.
............................................................................................
_Hộc
Tôi bừng tỉnh, lại là một cơn ác mộng, tôi vuốt dòng mô hồi đang tuôn như tắm. Tôi liếc nhìn đồng hồ. Tôi đã ngủ hơn 6 tiếng. Trời đã có vẻ sẩm tối. Đã đến giờ ăn tối.
Tôi chạy vội xuống nhà. Trong đầu vẽ nên một viễn cảnh. Bố tôi đang đọc báo, mẹ đang dọn cơm. Lúc này, ông sẽ xoa đầu tôi và hỏi xem hôm nay tôi đã làm gì. Có thể hứa cho tôi đi chơi vào dịp cuối tuần nữa.
Nhưng viễn cảnh chì là viển cảnh. trước mắt tôi chỉ là chiếc bàn trống, thức ăn trông ngon mắt nhưng được bày biện khá ơ hờ. Mẹ tôi đang ngồi bần thần, thi thoảng có tiếng động lại liếc nhìn ra cửa. Như nhận ra sự có mặt của tôi, bà nói khẽ:
_Ăn đi con, không phải đợi mẹ đâu.
Tôi thở dài. Trong tình cảnh này làm sao tôi có thể nuốt nổi cơm cơ chứ? Tôi đến bên mẹ và ngồi thỏm vào lòng bà. Hai mẹ con cứ thế, im lặng và chờ đợi
..........................................................................................
_Kính Coong!
_Bố, bố đấy mẹ!
Tôi reo lên vui sướng, cả hai mẹ con đều lao ra cửa. Mẹ tôi vặn nắm đấm cửa, Tôi thì đã sẳn sàng nhảy lên ôm choàng lấy cổ bố. Nhưng không, sự việc xảy ra chẳng bao giờ như ta mong đợi cả. Trước mặt tôi lúc này không phải bố. Pokemon này cao lớn đồ sộ. Một con Electirve! Mình gã ướt sũng nước, bộ lông trên người giật giật, gã nói như thì thầm:
_Thưa bà, tôi là Tiger Electivire, người cuối cùng được chồng bà cứu.
_Khoan đã, ông vừa nói gì? Người cuối cùng được chồng tôi cứu là sao?
Tư sau thân hình đồ sộ kia, một khối đầy lông xuất hiện. Tay Electirve lách mình ra cho con Pokemon kia tiến lên. Tôi nhận ra ông ta, đó là Thị Trưởng Hound Acarnine!
Ngài thị trưởng đã từng đến nhà tôi chơi một lần. Ấn tượng của tôi về ông là một người vui vẻ, hài hước và tốt tính. Tôi rất thích bộ lông xù ấm áp của ông và từng mơ có lần được ôm lấy nó mà ngủ. Ông ấy tiến vào vùng có ánh sáng, và tú thật rằng tôi phải giật mình trước vẻ ũ rũ và tiều tụy của ông ta. Cơn bão đã khiến ông ấy hao tâm khổ tứ thế này sao?Nhưng riêng có đôi mắt cương nghĩ vẫn cháy bừng lên sau gương mặt buồn bã đó. Đôi mắt chất chứa một cái gì khổ đau, tê tái mà tự hào. Ông nói:
_Thưa bà, liệu tôi có thể vào nhà được không?
_À...ừ, dĩ nhiên , mời các ông vào, nhà tôi hơi chật
Hai con Pokemon to lớn nhìn nhau gật đầu rồi khệ nệ tiến vào. Lố nhố sau lưng họ là vài Pokemon khác. Họ hiếu kỳ à? Không!Tất cả đều rũ rượi và mẹt mỏi. Vài gương mặt trog số đó tôi nhận ra...Lẽ nào họ cũng thuộc đoàn cứu hộ khẩn cấp? Vậy thì bố?Bố tôi đâu? Chuyện gì đang xảy ra thế này?
....................................................................
Mẹ con tôi ngồi xuống đối diện với họ. Thái độ của họ khong tự nhiên chút nào. Gã Tiger đang lo lắng nhìn chúng tôi ái ngại, thỉnh thoảng quay sang ngai thị trưởng như chờ đợi một điều gì. Ngài thị trưởng đang cúi đầu, dường như ông đang lúng túng không biết phải bắt đầu như thế nào. Cuối cùng, ông tằng hắng và nhìn lên chúng tôi mở đầu câu chuyện:
_Thưa bà Maka, tôi tin rằng bà có biết việc chồng bà đã dũng cảm chấp nhận lời đề nghị và trở thành một thành viên trong đội cứu hộ khẩn cấp dành cho con tàu St. Manaphy, bà biết chứ?
Tên con tau vừa được nói ra, tôi như muốn nhảy dựng lên. Lẽ nào, cái giấc mơ đó...
_Vâng tôi có biết!
Me tôi điềm tĩnh trả lời. Thỉnh thoảng tôi vẫn phục bà ở điểmù hay lo lắng không đâu nhưng bà thật sự rất bản lĩnh và giỏi chịu đựng. Ngài Hound bắt đầu nói nhanh hơn trong hơi thở:
_Việc tìm kiếm ban đầu rất khó khăn, sóng rất mạnh. Trong những cơn chớp mạnh, đoàn cứu hộ đã tìm thấy con tàu. Nó đã bị tràn nước. Tất cả mọi Pokemon trên đó đều rất hoang loạn...
_Đoàn cứu hộ của chúng tôi có 5 chiếc. Các Water Pokemon đã tiếp cận được thuyền. Ngài Empoleon có công đầu trong việc đưa nạn nhân xuống
"Bố của Hoàng Tử,", tôi nghĩ thầm.
_Rồi có một vụ nổ xảy ra. Nồi áp suất đã bị vỡ. Hệ thống điện bị hư hại trầm trọng. Vụ nỗ đã khiến lối vào thân tàu bị phá hủy. Chúng tôi không rõ vì sao nhưng sét đánh rất mạnh lúc đó. Các Water Pokemon của chúng tôi không dám đến gần tàu.
_Thưa bà, lúc đấy, ông nhà đang làm nhiệm vụ giữ ấm cho các Pokemon vừa được tìm thấy. Khi nghe tin ửa tàu bị phá và không ai dám đến gần thuyền. Ngay lúc đó, ông ấy đã cỡi một Gyarados rồi lao lên thuyền, một mình.
Tôi rên lên một tiếng khe khẽ, mẹ tôi vẫn mở to mắt lắng nghe
_Ông ấy đã dùng Fighting Move để tự mở lối vào khác. May thay, nhờ ông ấy mà rất nhiều Pokemon đã được cứu. Tấm gương dũng cảm của ông ấy đã khiến nhiều cứu hộ sinh khác lao vào giúp đỡ. thưa bà, chồng bà là một anh hùng.
Tôi nghe như mở cờ trong bụng. Tôi mong chờ, mong chờ những lời ông ấy nói tiếp theo đây là bố tôi đã được phong huy chương và bây giờ đang ở Trung Tâm để nhận thưởng!? Hoặc là bố đã bị thương và được đưa vào trạm xá để chăm sóc. Tuy nhiên, linh cảm mách bảo tôi rằng, có cái gì đó không ổn. Ngài thị trưởng cúi đầu, quay đi một lúc rồi mới nói. Tôi thề là tôi thấy nước mắt rưng rưng nơi ông ta. Tim tôi đập mạnh lên từng nhịp. Tưởng chừng nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi
_Lúc ông ấy chuẩn bị ra khỏi tàu cùng các Pokemon khác. Thì ông ấy phát hiện ra dòng điện rất mạnh bên trong tàu.
Gã Electirve ngắt lời:
_Đó là tôi, tôi đang chuẩn bị di chuyển cùng mọi người, thì không hiểu sao... tôi mất kiểm soát!
_Sao cơ?- tôi hỏi.
_Tôi cảm nhận, cảm nhận được một luồng điện từ trường rất mạnh. Mạnh vô cùng. Khắp người tôi bị nó kích động mạnh. Tôi phóng điện mất kiểm soát. Đối với Electric Pokemon, chuyện này chỉ xảy ra khi tức giận hoặc sợ hãi tột độ.
_Tôi đã tấn công các Pokemon khác. tôi không còn biết mình đang làm gì nữa! Trong giây phút còn tỉnh trí, tôi cố lết về phòng áp suất để tránh nguy hại tới hành khách khác. Tôi phóng điện rất mạnh trong đó.
_Và rồi, ông ấy tìm thấy tôi
Dù gã không mói rõ ra nhưng ai cũng biết đó là bố tôi
_Ông ấy đã hét lên bảo tôi ra ngoài. Sau khi nhận ra tôi đang bị mất trí, ông ấy đã tìm cách tiếp cận...
_Tôi thành thật xin lỗi, tôi đã tấn công ông ấy. Tôi không cố ý
Mắt tôi trừng lên giận dữ. Tên hổ vằn hầm hố này dám đánh bố Dynast của tôi sao! Tôi phải cho hắn một trận. Mẹ khẽ chạm tay tôi ngăn những luồng suy nghĩ điên rồ đó lại. Gã tiếp tục:
_Ông nhà... là một người tốt. ông ấy bắt đầu nỗ lực làm cho tôi tỉnh lại. Ông ấy thậm chí còn phun lửa vào tôi và đấm tôi thật mạnh.
Gã chỉ cho một vết thâm đen ở be sườn do bố tôi gây ra. Tôi thấy hả hê vì điều đó.
_Cuối cùng, tôi cũng đã tình lại. ông ấy dìu tôi ra mũi tàu. Đoàn cứu hộ đã sẵn sàng ở dưới. Thật lòng, tôi không biết phải nói gì để tỏ lòng biết ơn sâu sắc của tôi với chồng bà, một Pokemon vĩ đại, vĩ đại nhát trong số những Pokemon tôi đã từng gặp.
_Thế rồi, ngay khi chúng tôi chuẩn bị xuống. Thật không thể tin nổi. Một tia sét cực mạnh giáng thẳng xuống thân tàu! Bao nhiêu năm làm việc với sét, tôi chưa từng thấy một luồng điện nào mạnh như vậy có lẽ nó hơn 500000 Voltz là ít.
Tôi không biết những khái niệm đó là gì nhung tôi có biết về sét, và không nghi ngờ gì về những thiệt hại do nó gây ra.
_Luồng điện lan truyền trong sắt đã làm ông nhà tê liệt. Sàn tàu nứt vỡ. Thân con tàu bị chẻ ra làm đôi.
Ngài thị trưởng thình lình nói:
_Bản thân tôi chưa từng thấy thứ gì như thế, Cả con tàu bị chẻ chỉ với một tia sét. Đó gần như là sức mạnh của thần thánh!
_Tôi mất đà và rơi xuống biển
_Chồng tôi làm sao?
_Ông nhà...ông ấy vẫn ở lại trên con tàu, trong lúc nó chìm dần xuống biển!
_Khooooông!
Tôi hét lên, mẹ tôi ngồi đây sững sờ, ngọn lửa trên đầu bà vụt thẳng đứng và bất động. Cả hai Pokemon nhìn chúng tôi ái ngại:
_Tôi được đội cứu hộ cứu được, còn ông ấy, tôi e rằng, ông ấy đã mất tích...
_Mất tích? Ý ông là Dyanast còn sống đúng không?
Mẹ tôi hỏi gấp, giọng bà gần như nghẹt thở.
_Tôi không biết, thưa bà, nhưng một Fire Pokemon, trên một con tàu đắm dưỡi đại dương...
_Đừng nói nữa! Ông đừng nói nữa!
_Tôi gào lên, lạc cả cổ họng. Ngọn lửa phía sau đuôi bừng cháy. Nỗi buồn, nỗi tuyệt vọng, tất cả đều đang biến thành lòng thù hận, nó cuồng cuộn trong tôi. Nó thiêu đốt, nó gào thét. Nó muốn xé xác con hổ lớn trước mặt, muốn nung ông ta trong lửa đỏ. Một tiếng quát còn nặng hơn sấm làm nó khựng lại:
_Mar, dừng lại!
Mẹ nắm chặt tôi lại, tôi đang nhìn ông ta với ánh mắt hừng hực lửa hận thù. Ông ta đã cướp đi bố tôi, ông ta đã khiến bố tôi phải liễu lĩnh xông vào giải cứu, ông ta đã để bố phải chìm sâu vào lòng biển đen oan nghiệt...
_Ông đi khỏi đây cho tôi!
Tôi gào lên. Một cái bóng vụt tới:
_Chát!
Trước cả khi tôi kịp nhận ra điều gì, trước cả khi các nơtron thần kình truyền cảm giác đớn đau đến, trước cả khi tôi kịp thét lên , mẹ khóc. Mẹ đã tát tôi . Một cái tát đớn đau tê dại. Tôi hẫn cả người:
_Mẹ...
_Mar, con không được trách ông Tiger. Không được oán trách gì ông ấy. Ông ây không phải là người khiến bố con...ư...mất tích. Cha con đã hy sinh vì lòng nhân đạo. Con nên tự hào vì điều đó!
" Mẹ đang nói gì vậy? Tai sao mẹ lại bắt con không được căm hận kẻ đã đưa cha vào chỗ chết?"
Thế giới trong mắt tôi sụp đổ, cơn bão noài trời đã tạnh nhưng trong lòng tôi, một cơn bão khác đang dậy lên. Nó đang cuốn phăng tất cả. Chẳng để lại gì. Chẳng để lại gì ngoài một cảm giác trông rỗng vô cùng. Tai tôi ù đi, mắt như nhòe lại. trong khoảnh khắc, Trước mắt tôi hiện ra cảnh ngày nào vui chơi trong vườn cùng bố, ngày nào bố dạy tôi trèo cây, hái quả, ngày nào bố dạy tôi chiêu Ember đầu tiên, ngày nào bố cười với tôi mỗi buổi sáng...Ôi, còn đâu những ngày nào. Bao đớn đau trong tôi ép hết thành dòng ngân lệ rơi xuống. Thẫn thờ.
Mẹ cũng khóc nhưng bà lau khôn chúng đi ngay, bà ôm chặt tôi vào lòng. Ngài thị trưởng cũng đang khóc. gã Tiger kia cũng khóc. Nhưng dù bây giờ họ có làm gì đối với tôi cũng không còn quan trọng nữa. Cuộc sống đối với tôi từ phút giây này đã hết rồi. Chấm hết, không còn ý nghĩa gì nữa...
Giọng nói đó lại phá tan bầu không khí:
__Thưa bà Maka, tôi thật sự rất lấy làm tiếc. Nếu tôi có thể làm gì đó để giúp đỡ gia đình bà. Tôi sẵn sàng làm mọi cách để bù đắp đi nỗi mất mát quá lớn rồi.
_Ông không cần phải làm thế. Việc ông đến đây báo tin đã là tốt lắm rồi. Mẹ con tôi rất biết ơn, chúng tôi sẽ tuyệt đối không nhận gì thêm cả
_Nhưng thưa bà, tôi có điều kiện để chu cấp mọi thứ cho gia đình bà, tôi có khoảng 1000 Ho trong tài khoản. Tôi có thể cuyển cho bà tất cả nếu bà muốn.
(Ho là cách gọi vàng trong thế giói chúng tôi, được đặt theo tên của con chim cầu vồng. Tương tự thì Lu là bạc)
_Chồng tôi cứu người vì việc nghĩa. Ông đưa chúng tôi những thứ như vậy là xem thường chúng tôi đấy!
_Tôi hiểu, tôi hiểu.
Ông ta rụt lại, mắt bần thần nhìn quanh nhà. thế rồi, không hiểu sao, ánh mắt ấy dừng lại nơi tôi. Ông hỏi:
_Thưa bà, cháu đây đang đến tuổi đi học phải không?
_Cháu nó đã được nhận vào trường Entei của thị trấn. khoảng đầu tháng sau sẽ chính thức nhập học.
_Vậy thì tốt quá. Xin giới thiệu với bà. Tôi là giáo sư Tiger Shock, nguyên là giáo viên ngành điện học của trường Royal Mew, ngôi trường danh giá nhất ở đất nước này!
Mẹ con tôi ngẩng đầu lên nhìn ông ta.
_Nếu cháu muốn, tôi hoàn toàn có thể thu xếp cho cháu một đơn nhập học nội trong ngày mai. Xin chị hãy suy nghĩ kĩ, đây là vấn đề tương lai của cháu nó. Còn cháu, cháu thấy thế nào?
Nếu có ai đề cập vấn đề này với tôi khoảng 1 tiếng đồng hồ trước đây, chắc hẳn tôi đã nhảy cẫng lên vì vui sướng. Tôi sẽ khiêu vũ khắp nhà, sẽ lấy sơn xịt lên tường những khẩu hiệu ngớ ngẩn, sẽ hò hét khắp làng khắp xóm...
Nhưng giờ đây, điều đó đến với tôi không khác gì một sự sỉ nhục. Một sự sỉ nhục đến tù một một khối lông vàng trân tráo mà tôi chỉ muốn dùng nó vắt kiệt hết cỡ để lau nhà cho bỏ tức!
 
Sáng hôm nay, tôi thức dậy với tâm trạng sảng khoái vô cùng, lắng tai nghe tiếng sóng vỗ rì rào, mở cửa sổ ra nhìn gió đang thỏa sức tung tăng trên vòm trời màu thiên thanh thăm thẳm. Như ngày thường thì bố sẽ đắt tôi đi bộ vài bước để nhảy ùm xuống bãi biển trong lành tắm táp thỏa thích. Như những gia đình Water Pokemon ở xa nước khác, việc tắm vào buổi sớm đã trở thành một truyền thống đáng quý. À, quên giới thiệu, tên tôi là Pine Marine Prince. Cho đỡ dài dòng, mọi người thường gọi tên tôi theo họ: “Prince”, nghĩa là Hoàng Tử, hoặc nếu bạn thân hơn thì có thể gọi tôi là Pipi, một cách lái chữ Piplup mà một cậu bạn đã đặt cho tôi.
Sáng nay tôi không thấy bố như thường lệ, mẹ bảo bố lại lên hội đồng có việc. Mẹ tôi là một Pokemon Empoleon to lớn. Cánh của bà dầy và lớn nhưng lúc nào bà cũng nhẹ nhàng với tôi. Gương mặt bà khuất sau chiếc vương miện được hình thành từ một phần của cái mỏ ngắn, làm các Pokemon khác khó có thể thấy được đôi mắt xanh lơ dịu dàng của bà. Không biết có phải do tôi thừa hưởng đôi mắt ấy hay không mà lúc nào thế giới trong mắt tôi cũng đắm chìm trong một cái gì đó xa xăm và huyền bí. Mar, một cậu bạn Chimchar của tôi có lần hỏi sao lúc nào nhìn vào mắt cũng thấy tôi đang buồn thế? Tôi cũng chẳng biết trả lời thế nào…Có lẽ là vì cái màu trắng ấy, cái màu trắng bạt ngàn của phương nam xa xôi ấy…
Ăn xong món Remoraid rán ngon tuyệt, tôi xin phép mẹ đến nhà Mar chơi. Thường thì bà sẽ dặn dò vài câu rồi thôi nhưng hôm nay, mẹ có vẻ gì lo lắng. Hình như có vài tin xấu trong thị trấn làm bà bất an, nhưng rồi bà cũng gật đầu. Chỉ cần có thế, tôi vui vẻ chạy ra cửa.
Một ngôi biệt thự nằm trên bờ cát cạnh bờ biển trơ trọi thế này vừa thú vị, cũng vừa bất tiện nhiều điều. Tôi phải đi bộ một lúc trên bãi cát trắng nắng vàng hoang dại mới tới được thị trấn. Thi thoảng, tôi ước gì mình có cánh để được tung bay như đàn Wingull tự do và hiền hòa kia. Thậm chí, khi vắng người, tôi còn thử đập cánh liên tục và thấy mình như đang bay trên những đám mây trước khi ụp mặt xuống cát và vỡ mộng. Nếu có Pokemon nào nhìn thấy cảnh đó chắc tôi xấu hổ chết mất, tôi đâu có biết rằng hàng bao đời nay, chú Piplup nào cũng đều có ước mơ lơ lửng như tôi vậy…
Trong túi xách tôi đang mang có vài thứ rất đặc biệt. Tôi khẽ mở no ra nhìn và cười tủm tỉm. Cái hôm tôi đến thăm nhà Mar một ngày trước bão, tôi có khoe cậu ấy tấm giấy nhập học trường Royal Mew của mình. Hôm đó hình như cậu ta có vẻ gì là lạ, mãi đến khi về, tôi mới nhận thấy. Tối đó, tôi trằn trọc nghĩ xem mình có làm gì sai không? Tôi đem hỏi mẹ thì mẹ chỉ bào rằng: “Khi con có một điều gì đó thật đặc biệt, điều mà chỉ có mình con có mà thôi, hãy giữ nó trong lòng, đừng đem kể với ai cả”. Tôi hỏi mẹ vì sao. Bà lại đáp:”Trong mỗi chúng ta luôn có một con quỷ nguy hiểm tên là đố kị. Chúng ta không chỉ phải khống chế nó mà còn đừng khiến nó trỗi dậy ở người khác nữa. Điều này từ từ rồi con sẽ hiểu” Thế đấy, mẹ tôi chỉ nói lấp lửng như thế. Tôi bỗng đâm sợ. Có thể nào ý mẹ tôi là tôi đã đánh thức con quỷ đố kị trong lòng Mar không? Không, chắc không có đâu, làm sao có thể tưởng tượng được trong cậu bạn tuyệt vời của tôi lại có một thứ gì ghê ghê như con Gengar được. Không thể nào!
Trái ngược hẳn với tôi, Mar rất tinh nghịch, thoải mái và vui vẻ. Chung quanh cậu ta lúc nào cũng có bao nhiêu là bạn, có đưa tôi thấy trong thị trấn, có đứa thì đến từ đâu xa lắm. Một điều đặc biệt nữa là người cậu ta lúc nào cũng ấm, ấm lắm. Water Pokemon như tôi không có thân nhiệt như vậy, đôi khi, tôi phát ghen với cậu ấy. Mar còn là một trong những người bạn hiếm hoi của tôi trong thị trấn này. Cậu ta lúc nào cũng khiến tôi vui vẻ dù nhiều lúc khiến tôi giận điên lên được với cái kiểu chơi xỏ kì quặc của mình. Với cái tính hiếu kỳ của cậu ấy thì khi thấy những gỉ tôi đang mang hẳn sẽ ngạc nhiên lắm.
Mẹ tôi ngay hôm tôi về từ nhà Mar đã mua sẵn cho tôi một bộ sách nhập học lớp 1. Cuốn nào cũng hay tuyệt. Cuốn Water Pokemon nhập môn tôi đọc cả ngày không biết chán, còn cuốn Những nguyên tố thì dù tôi không hiểu lắm nhưng cũng thấy hay hay. Tóm lại là lớp 1 thật là thú vị, chỉ mới nghĩ đến thôi mà tôi đã thấy tim mình đập thình thịch lên rồi.
Cơn bão đi qua đã gột rửa hoàn toàn diện mạo thị trấn, dù không thể phủ nhận những tai họa của nó. Bầu trơi hôm nay như trong hơn và cao hơn, phố xá như thênh thang ra, những mái nhà như sáng bóng hơn. Tôi còn thấy nhiều Pokemon như Lotad, Mudkip,…còn chơi đùa trên những vũng nước đọng còn lại. Khiếp, tôi không hiểu sao lại có những con Pokemon thích thứ nước bùn kinh dị ấy…Nhiều bà nội trợ đi lại trên phố, bàn tán xôn xao về những tin tức về cơn bão. Tôi còn nghe thấy vài người đàn ông trong một quán vỉa è đoán già đoán non xem Legend nào đã gây ra chuyện này.
Tôi chọn đi đường tắt qua phố Zizagoose lắt léo cho nhanh. Nếu tôi chịu ra phố lớn thì có lẽ tôi đã trông thấy bức tượng Entei bị sét đánh đến nát vụn, lúc nhìn thấy nó, chắc hẳn tôi sẽ sốc lắm. Nhưng điều đấy không xảy ra, tôi đã đến phố Slowpoke và đang đứng trước thềm nhà của gia đình Mar.
Hôm trước tôi được tin cậu bạn khỉ khô(tôi thích cái biệt danh này) đang bị cấm túc, tôi lo mẹ cậu ấy không cho gặp nên đã lẻn vào vườn sau. Lối đi này chỉ có tôi và Mar biết, cậu ấy bảo khi cần, tôi cứ ra vào tự nhiên, nhưng cứ nghĩ tới việc chui lối sau vào nhà người khác là tôi thấy ngượng chết đi được. Vả lại, tôi biết chắc hôm nay đã hết hạn cấm túc, thế nên cứ đường hoàng mà bấm chuông cửa chính.
_Kiinh coong!
Nắm đấm cửa xoay nhẹ, một cái dáng gầy guộc , cao lớn chào tôi ở ngưỡng cửa. Đó là mẹ của Mar, một người mẹ tốt bụng và vui tươi trong mắt của tôi. Tôi định bật hai tiếng “ Chào bác”, nhưng thình lình, những lời ấy dừng lại ở đầu mỏ, lưỡi tôi hơi tê đi. Đứng trước mặt tôi không phải là bà Maka mà tôi vẫn thường thấy, bà bây giờ trông u buồn và mệt mỏi. ngọn lửa sáng trên đầu đã ngả màu, nhợt nhạt và buồn bã. Gương mặt như già đi cả chục tuổi, trông như một người đang phải chịu tang. Trông thấy tôi, bà có tươi lên một chút:
_Pine phải không? Cháu đến tìm Mar à?
_Dạ, bạn ấy có nhà không bác?
Tôi thấy có chút gì liến thoắng trong mắt bác ấy, dường như bác đang do dự xem có nên cho chúng tôi gặp nhau hay không? Nhà bác hình như đang có chuyện gì…Sau cùng, dường như cảm thấy có gì đó cần được giải quyết bác đáp nhẹ trong hơi thở:
_Cháu chờ bác một chút…
Bác vào nhà một lúc , tôi thấy bác lên gác. Một lúc sau lại hớt hải đi xuống bếp, rồi lại chạy thẳng ra sân sau. Không cần nói, tôi cũng đoán được bác ấy đi tìm Mar. Trước đây hình như chuyện này cũng xảy ra, Mar hay hành động đột ngột như thế. Bác ấy quay ra, vẻ mặt lo lắng vô cùng. Tôi mạnh mỏ hỏi:
_Bạn ấy đi đâu rồi ạ?
_Bác không biết. từ hôm qua, nó cứ ở lì trong phòng. Bác không biết nó đi lúc nào, có lẽ nó đã trèo cửa sổ. Ôi!
Bác Make loạng choạng. Tôi đâm hoảng, tôi chạy đến đỡ tay bác ấy. Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra cho gia đình cậu ta vậy, tôi lựa lời an ủi:
._Chắc cậu ấy đi đâu chơi thôi, không sao đâu bác. Hay cậu ấy đi tới cơ quan của bác trai chơi rồi?
Lúc bật ra câu nói ấy, tôi không ngờ rằng mình đã phạm một sai lầm khủng khiếp. Ánh mắt của bác ấy như tan tác. Trong bác ấy như có một cái gì vừa tan vỡ. Một cái gì tích tụ đã và đang trực trào bùng phát. Bàn tay tôi đang đỡ lạnh ngắt một cách thất thường, nhất là từ một Fire Pokemon trưởng thành. Tôi thực tình không hiểu? Vừa rồi tôi đã nói sai điều gì? Chẳng lẽ cơ quan của bác trai bị sét đánh hỏng? Một điều chắn chắn là tôi không nên mở mò nói bất cứ điều gì vào lúc này. Thình lình, tôi nghe sau mình có tiếng gọi giật:
_Gia đình Infernape ra nhận thư này!
Cả hai bác cháu sực tỉnh nhìn về phía cổng, một con chim cánh cụt lớn tay đang phe phẩy một bức thư trong tay. Tôi nói là chim cánh cụt nhưng chú ấy hoàn toàn không giống tôi, chú ấy thuộc loài Delibird, một loài chim cánh cụt phổ biến hơn loài chúng tôi. Có lẽ chú ấy cũng đã từng di cư từ phương Nam lên như tôi chăng? Mải nghĩ, tôi giật mình khi thấy bác Maka gượng dậy và phóng nhanh ra cửa, tôi nghe rò từng lời bác ấy lẩm bẩm:
_Cầu mong họ tìm được anh ấy, cầu mong, cầu mong…
“Anh ấy” là bác Dynast chăng? Tôi nghĩ thầm. Cảm giác khó thở dâng lên trong tôi.
Cầm bức thư lên, gương mặt bác ấy lộ vẻ thất vọng. Vậy chắc không phải là tin về bác trai rồi. Nhưng thình lình, sắc mặt bác bỗng tái hơn cả lúc nãy, mồm ú ớ, vẽ ngỡ ngàng tột độ. Rồi trong thoáng chống, dường như bác đang cười, một nụ cười tự hào vui sướng, rồi chợt chuyển thành sắc đăm chiêu khó hiêu. Tôi không hiểu. Cảm xúc của người lớn phức tạp vậy sao? Nếu vậy thì tôi thấy làm trẻ con dễ chịu hơn.
Bác ấy đang nhìn tôi, môi run run, ánh mắt thất thần, bác ấy bỗng chìa bức thư ra trước mặt tôi.
Và gần như tôi nhận ra ngay lập tức, cái biểu tượng trên kia. Đó là hình con Pokemon huyền thoại Mew đang quấn tròn quanh chữ M, biểu tượng của trường Royal Mew, biểu tượng của một tờ giấy mời nhập học.
Đó là thời khắc tôi quyết định dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng phải gặp Mar cho bằng được…
…………………………………….
Chiều rơi nhẹ nhẹ nhuộm thẫm những chiếc lá vàng chơi vơi một vùng đồi quạnh vắng. Tôi phã vỡ cái khắc giây yên bình đó bằng những tiếng thở hổn hển nặng nề. Cổ họng cháy bỏng và khô khốc, tôi lặc lè bước đi lạch bạch trên nền đất khô cứng vô tình. Tôi đang lang thang trên đồi Than Hồng, nơi mà ngày thường, có bị lôi đi thì cũng đừng hòng tôi đến.
Mẹ của Mar đang đi khắp thị trấn tìm kiếm cậu ấy. Tôi thì đoán là cậu ấy đến đây. Cậu ta thường kể về nhiều điều thú vị ở ngọn đồi này. Riêng tôi thì thấy chốn này thật kinh hãi. Vốn được hình thành từ hoạt động núi lửa, trên đồi toàn đất bazan đỏ cam, nhuộm màu chân tôi như màu cà rốt ép. Vùng này còn khá hoang sơ, dù tôi cũng gặp nhiều Pokemon như Ponyta, Cyndaquil, Geodude…Có vài tên trông bặm trợn như Loudred, Primape,…Tôi hỏi xem có ai thấy một con khỉ bị cháy mông không? Tất cả đều lắc đầu.
Tôi nỗ lực đi vào vùng rừng thưa, trống ngực đập bình bịch và cái dạ dày lên tiếng phản đối. Ôi chao, phải ở đây có một cốc nước hoa quả thì tuyệt biết bao, sao tôi chóng mặt thế này?
Tôi lết ra bìa rừng, đó là một khoảng đất trống dẫn ra…không gì cả. Đó là một vực thẳm, nhìn thẳng ra thị trấn và xa xa là đại dương xanh huyền ảo. Hoàng hôn đang cất tất cả cái hào quang vàng cam dữ dội trùm lên vạn vật vào lòng biển óng ánh dịu dàng. Những cánh chim Wingull chới với nơi chân trời làm nên một bức tranh phong cảnh đẹp đến ngỡ ngàng. Tôi ngây người ra một lúc. Dù nhà tôi hướng thẳng ra biển nhưng cái cảm giác được ngắm cái tài hoa của tạo hóa từ chốn lưng chừng thế này quả là kì diệu. Tôi ngồi xuống ngắm cảnh bài trí ấy một cách lặng thầm. Giá như thời gian đứng lại, bao phiền muộn của tôi cũng theo cảnh vật này mà nhòa khuất.
Chẳng hiểu vì sao, cứ nhìn thấy cảnh biển là tôi thấy lòng mình bình an lạ. Tôi biết đâu đó ngoài kia, quê nhà của tôi đang tồn tại, đang đứng trong mùa Đông gọi tôi về trong tiếng sóng biển dập dờn.
Tiếng cú Hoothoot kêu làm tôi giật mình. Trời sắp tối rồi sao? Tôi vẫn chưa tìm được Mar. Mar ơi, sao cậu lại khiến nhiều người lo lắng thế này, mẹ cậu, hàng xóm, đang đi tìm cậu. cậu đang ở đâu, sao cậu lại biến mất thế này? Mar ơi!
Tôi thét gọi tên cậu ấy thật to. Đá núi vang vọng lời tôi như mang một nỗi niềm. Choáng váng và kiệt sức, tôi ngồi phịch xuống. Thật là không còn hy vọng, chỉ nghĩ đến đường về mà tôi đã ngán ngẩm. Giữa lúc tuyệt vọng tràn trề ấy, tôi nghe có tiếng gọi:
_Tớ nghe rồi đây, la gì to thế!
Tôi quay vội về nơi phát ra cái âm thanh thân quen ấy. Kìa, trên cái cây bên cạnh tôi, Mar đang ngồi vắt vẻo thẫn thờ trên một cành cây cao tít. Cảm xúc trong tôi như bùng nổ, cậu ở đây rồi, sao nãy giờ tớ không biết, cậu có biết tớ tỉm cậu cực khổ thế nào không?
Cậu ấy tụt xuống, thoắt cái đã tiếp đất. Tôi chạy vù đến ôm chặt lấy cậu ấy, siết chặt. Trong khoảnh khắc, tôi giật mình nhận ra, tôi đang ôm phải một cái gì đó đã trống rỗng, một cái gì đó đã kiệt quệ.
Tôi nhìn vào mắt cậu ấy. Mãi mãi tôi không thể quên được ánh mắt này. Nó vừa bi ai, vừa dằn vặt, thù hận, bất lực, buồn đau, suy tàn…Chúng cùng khuấy đảo nhau giấu trong một cái lốt lì lợm bất cần. Nhưng đâu đó, tôi tìn rằng khi ánh mắt hai đứa chạm vào nhau, có cái gì biết ơn, xót xa và yếu mềm dâng lên trong lòng cậu ấy. Trời ơi, tôi phải làm gì bây giờ? Tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ đến mức này. Tôi khong tin người mà tôi hằng ngưỡng mộ lại trở nên như thế này. Trước đây, chỉ có tôi là luôn tìm đến sự chở che nơi cậu ấy. Bây giờ, tôi biết rõ rằng, cậu ấy cần hơn bao giờ hết, một bờ vai để gục vào, dù lòng tự trọng của cấu ấy có chống lại như thế nào đi nữa…
Hai đứa không biết phải nói gì với nhau cả. Mọi lời thốt ra bây giờ thật ngượng nghịu và kì cục. Rốt cuộc, chính Mar lại là người lên tiếng trước:
_Làm sao cậu biết tớ ở đây?
_Tớ…tớ đoán vậy…
_Ừm…cảm ơn cậu.
_Cậu cảm ơn vì chuyện gì?
_Vì đã đi tìm tớ, thế thôi. Nhưng tớ đang muốn ở một mình…
Cậu ấy đang muốn đuổi tôi về?! Sao lại thế được. tôi đã đến tận đây cơ mà. Mar ngồi xuống gốc cây, cậu ấy trông thẫn thờ vì tiều tụy. Bình thường cậu ấy đã gầy nhom, giờ lại thế này, trông cậu ấy như một ngọn nến lẻ loi trong đêm lạnh. Tôi muốn ôm ánh nến ấy vào lòng, muốn thổi bừng nó lên bằng mọi cách. Tôi chợt có ý tưởng:
_Mar này, hôm nay tớ vừa sang nhà cậu…
_Ừ, thế à…
_Cậu biết chú Delibird đã giao thư gì cho nhà cậu không?
_Hử?
_Cậu nhạn được một lá thư nhập học từ trường Royal Mew đấy, Mar à! Bọn mình được học chung với nhau rồi!
Mar quay lại nhìn tôi, tôi tưởng chừng thấy được ngọn lửa niềm vui bừng lên trong mắt cậu ấy, nhưng rồi, chỉ trong tích tắc, nó nguội lạnh, còn hơn cả lúc nãy, Cậu bạn tôi đáp hờ hững:
_Không có chuyện đó đâu, họ gửi nhầm nhà thôi!
_Tớ xem kĩ rồi, chính là tên cậu mà!
_Tớ bảo là nhầm rồi! Trường đó chỉ dành cho mấy đứa nhà giàu như cậu thôi. Không có cửa cho một đứa nhà nghèo, mất cha như tớ!!!
Mar nổi giận thực sự, và tôi cũng bị tổn thương thật sự. Thà bị dao đâm vào tim còn đỡ sững sờ thế này. Cậu ta quay mặt đi, đớn đau và tội lỗi. Tôi càng muốn ôm cậu ấy hơn bao giờ hết. Tưởng chừng khóe mi đã ứ lệ, tôi nắm lấy đôi tay đang run rẩy của chú khỉ nhỏ. Cậu ta gạt tay tôi ra. Người bạn của tôi đang bị tổn thương thật sự. Tôi nên, có lẽ tôi phải, tôi sẽ…Chắc tôi phải nói điều này ra, dù biết nó nhạy cảm vô cùng:
_Tớ có nghe chuyện của bố cậu rồi…Tớ rất tiếc!
Lời nói đã khiến sự tình chuyển biến, Mar bó gối chặt hơn, người giật lên những tiếng nấc nghẹn. Tôi hít một hơi thật mạnh để đủ dũng khí tiếp tục:
_Bác ấy chỉ mất tích thôi, cậu đừng lo, rồi người ta sẽ tìm được bác ấy, người ta sẽ…
Mar chỉ càng thu người lại hơn, dường như tôi chỉ đang nói những lời sáo rỗng đối với cậu ấy. Đành phải thử cách khác xem:
_Mar, cậu nghe tớ nói đi. Nếu giả sử bác ấy…ờ…ra đi thật. chẳng lẽ cậu định đau khổ thế này mãi sao?Cậu có biết mẹ cậu và mọi người đang lo lắng lắm không? Về đi, về với tớ đi, Mar ơi!
Tôi thật không ngờ hôm ấy mình có thể nói được những lời thiết tha ân tình như thế. Dường như người bạn của tôi đã có chút lay động, cậu ấy từ từ quay mặt lại.
Một gương mặt ràn rụa nước mắt, mếu máo và tuyệt vọng. Ánh mắt đó làm lòng tôi tan nát. TRời ơi, đôi mắt đó, nó quá bi thương và tuyệt vọng, chưa bao giờ tôi chứng kiến đôi mắt như thế này, Tôi thề rằng sẽ không bào giờ để người bạn của mình mang sự khổ đau này một lần nào nữa. Cậu ta cất tiếng trong sự uất ức nghẹn ngào:
_Cậu…đi về đi…xin cậu. cậu còn ở đây làm gì? Bố …bố tớ đã đi rồi…tớ không còn gặp lại ông ấy nữa…đi rồi…cậu hiểu không…tất cả đã hết rồi! Hết thật rồi!
Cậu ấy thụp mặt xuống hai tay và khóc thút thít. Tôi nhìn cậu ấy đầy thương hại. Nếu có ngày nào đó…bố tôi…Thì không biết tôi có trở nên như thế này không? Không, lúc đó chắc chắn Mar sẽ đến an ủi tôi, như cậu ấy vẫn làm. Vậy mà bây giờ ở hướng ngược lại, tôi lại chẳng thể giúp gì được. Tôi thật vô dụng quá!
_Mar ơi…
Không có tiếng đáp trả.
_Cậu có muốn nghe tớ kể chuyện không?
Tiếng thổn thức nhỏ lại.
_Đây là một câu chuyện mà tớ nghe được từ thời còn bé xíu. Ở môt nơi rất xa, tại một thành phố tên là Nevermelt, nơi tớ được sinh ra.
_Đó là một thành phố băng, rất đẹp, tơi không biết phải miêu ta cho cậu như thế nào. Nơi đó, các Water và Ice Pokemon cùng nhau chung sống trong hòa thuận.
_Năm đó, có một đàn Lapras đến thành phố để nghỉ ngơi sau một chuyến hành trình dài. Họ bơi trong vịnh và ca hát suốt cả đêm.
_Sáng sớm ngày họ rời đi, cư dân trong thành phố phát hiện có một đứa bé Lapras bị sót lại. Đêm đó nó mải đi khám phá những tảng băng trôi mà lạc mất đàn.
Mar đã quay mặt sang nghe tôi kể chuyện. Tôi như mở cờ trong bụng:
_Thành phố đã cử Pokemon đi tìm kiếm, nhưng đàn Lapras kia vẫn biệt vô âm tín. Chú Lapras non thì tuyệt đối không chịu vào thành phố. Đêm đêm, nó vẫn cất tiếng hát thê lương gọi bầy đàn kia trở về.
Cậu chuyện này, dù tôi đã nghe bao nhiêu lần nhưng vẫn thấy xót xa trong lòng, Mar đang chau mày lắng nghe:
_Thế rồi, mùa Sáng và mùa Tối trôi qua( Ở Nam Cực, một năm có nửa năm ban ngày và nửa năm ban đêm). Chú Lapras vẫn đợi chờ trong mỏi mòn. Người ta thấy chú ngồi trên một tảng băng trông ngóng vô vọng về phía chân trời.
_Trong ngày bão tuyết, chú Lapras vẫn ở đó chịu đựng từng cơn gió buốt lạnh thấu xương, không có lương thực để sống.
_Nó sẽ chết nếu cứ ở đấy. Thật kinh khủng!_Mar nhận xét.
_Sau cơn bão, không ai thấy chú đâu cả. Họ cho rằng, chú đã bị đóng băng, bị chìm xuống biển và chết.
Mar suy tư và thở dài. Tôi vẫn tiếp tục, giọng hưng phấn:
_Nhưng không, một ngày kia, người ta thấy chú trở về, theo sau là một đàn Walrein khổng lồ. Chú đã nhập đàn với họ và sống rất hạnh phúc. Lúc đó, chú đã bơi đi tìm thức ăn và gặp họ. Đàn Wailren chấp nhận ở lại và đóng góp cho thành phố. Chú Lapras đó về sau đã trở thành thị trưởng thành phố Nevermelt đời thứ 3.
_Cậu chuyện hay lắm, nhưng cậu kể với tớ làm gì?
_Cậu không rút ra được gì sao?
_Không!
_Tớ biết là có mà, đừng giấu tớ
(Im lặng)
_Có thể một ngày nào đó, người chúng ta yêu thương nhất biến mất, nhưng bằng cách này hay cách khác, chúng ta phải sống, vì cuộc đời luôn tiếp diễn.
_Bố tớ từng bảo rằng: Khi một ai đó ra đi là để cho người khác sống tốt hơn, như sóng non trên sóng già, như tre già măng mọc. Cậu nghĩ xem bố cậu sẽ nghĩ thế nào khi thấy cậu tuyệt vọng như thế này?
_Pipi!
Cậu ấy quay sang nhìn tôi, thảng thốt. Tôi biết mình nên im lặng nhưng cảm xúc trào dâng trong lòng, tôi vẫn cứ nói:
_Cậu còn có tương lai phía trước, xin cậu, hãy nghe tớ đi, vì cậu, vì mẹ cậu, vì bố cậu, và cả vì tớ nữa. Chẳng lẽ điều đó không đủ hay sao?
Mar nhăn mặt, cậu ấy mấp máy môi nhưng không nói thành lời. thế rồi cậu ấy quay mặt đi.
Thế là hết. Mọi cố gắng của tôi đã như muối bỏ bể. Mar chẳng thèm nghe lấy một lời và lại đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Tôi buồn bực, quay quắt bỏ đi, tôi không thể chịu đựng được lâu hơn nữa!
_Pipi, cậu chờ chút!
Tôi quay đầu lại, và trong giây phút ấy, Mar ôm chầm lấy tôi, thiết tha và ấm áp. Trời đã tối chưa mà sao cảnh vật cứ nhòe đi thế này?Tôi vỗ nhẹ lên bờ vai gầy guộc ấy. Nước mắt chảy trên vai tôi, lăn tăn và nóng hổi:
_Pipi, cho tớ xin lỗi…
_Thôi thôi, không cần nói gì nữa đâu…
_Mình về đi, mẹ cậu đang mong…
Khi tôi nói điều đó ra, có lẽ là tôi nói dối. Hai đứa có quá, quá nhiều điều để nói với nhau. Nhưng có lẽ, nó sẽ được bắt đầu trong một khung cảnh khác, ở một thời điểm khác. Bây giờ, sự chân thành chúng tôi dành cho nhau đã lả quá đủ rồi.
_Đi thôi, Pipi!
_Ừm!
Hai đứa tôi quay đi, tôi vẫn luyến tiếc cảnh mặt trời lặn nên còn quay nhìn nó lần cuối, và rồi…
_ôi chao!
Mar quay sang nhìn tôi:
_Chuyện gì thế Pipi?
_Cậu nhìn kìa!
Tôi đưa ngón tay cũn cỡn của mình chỉ về phía trước, nhưng không, nó đã biến mất rồi!
_Cậu bảo cái gì cơ?
_Tớ thấy một con chim, một con chim lớn, sặc sỡ, có cánh đỏ và đuôi vàng rất đẹp. Nó…nó bay mất rồi…
Mar nhìn tôi hoài nghi. Không cách nào giải thích cho cậu bạn hiểu, tôi đành tiu nghỉu theo cậu ta về. Trong tâm trí vẫn in lại hình ảnh con phương hoàng kì lạ đang bay về phía chân trời đầy nắng…


---------- Post added at 10:15 PM ---------- Previous post was at 05:57 PM ----------

Kinh gửi cậu Marven Chimney Flash
Số 12, đường Slowpoke, thị trấn Than Hồng
HỌC VIỆN PHÁT TRIỂN TÀI NĂNG VÀ TRI THỨC ROYAL MEW
Hiệu trưởng: Mewtwo.
(Thành viên không thường trực của PHO, Huân chương Arceus đệ nhất, Legend tối cao, Liên đoàn Pokemon Quốc Tế)
Kinh gửi cậu Marven Flash
Tôi trân trọng thông báo rằng cậu đã trúng tuyển vào học viện tài năng và tri thức Royal Mew. Bạn sẽ nhận được một vé tàu tốc hành đi kèm miễn phí đến thành phố Coronet. Số thứ tự của bạn là 245641. Bạn sẽở trong kí túc xá Fire cho đến khi có thông báo mớiXin vui lòng xem danh sách đính kèm về bộ sách và trang thiết bị vần thiết.
+Sách giáo khoa chuyên ngành:
_Fire Pokemon nhập môn. _Flare Charizard
_Lửa, nguyên tố của sự sống và cái chết _Ho-oh
_Trạng thái Burn, nhận biết và điều trị. _Vulery Nintetales.
+sách giáo khoa bắt buộc:
_Mối liên hệ giữa các nguyên tố(tập 1)- The Eevee Family
_Lịch sử thế giới(tập 1)_ Trihor Bastiodon
_Địa lý Pocoland(tập 1)_The Mystery man
_Các trạnh thái bất lợi thường gặp_Poo Spinda
+Sách giáo khoa tự chọn:
_Toán Đại Số_Indina Medicham
_Toán Hình Học_Bell Brozong
_Văn học và nghệ thuật_Wizard Migmamimus
_Cổ ngữ Unown_The Eye
_Contest, vẻ đẹp hoàn mỹ_ Blue Milotic
_Các kỹ năng chiến đấu cơ bản_Hein Blaziken
Tôi đọc đến đây đã bắt đầu thấy chóng mặt. Hôm trước tôi không xem kĩ tờ đơn của Hoàng Tử nên không ngờ rằng tôi phải học nhiều môn thế này. Tôi còn phải mua cả đồng phục trường, áo len, mũ,…Tốn bao nhiêu là tiền. Theo lịch thì tôi sẽ học cả 3 môn chuyên ngành, 3 môn bắt buộc, 1 hoặc 2 môn tự chọn. Một lịch học thật kinh khủng.
Tôi xem trong giấy báo nhập học của trường Entei thì chúng rõ ràng nhẹ hơn nhiều, chỉ học có 2 môn chuyên ngành, các môn phổ thông và tổng hợp còn được gộp chung lại. Trong tôi đang nảy sinh quá nhiều mâu thuẫn. Khi xưa tôi háo hức với ý tưởng về ngôi trường này bao nhiêu thì bây giờ…tôi không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào. Chán nản?Không phải, nhưng có một cái gì đó bức bối cứ đè nặng trong lòng. Dường như niềm vinh dự này của tôi đã được trả bằng một cái giá quá đắt. Mãi mãi tôi không thể nào quên được…
Một cú va nhẹ vào hông làm tôi sực tỉnh. Cái khối vừa va vào tôi xù xù, mềm mại , tôi nhận ra đó là một con Growlithe, nó quay lại gật đầu nhìn tôi tỏ ý xin lỗi. Chuyện sẽ chẳng có gì vì tôi đang không có tâm trạng để quan tâm bất cứ thứ gì cả nếu như nó không nghiêm mặt nhìn tôi và hỏi:
_Xin lỗi, cậu là Mar có đúng không?
Tôi ngẩng đầu lên xác nhận, con chó hổ mỉm cười thân thiện:
_Đúng rồi, lâu rồi mình không gặp nhau, cậu còn nhớ tớ không?
Tôi nhìn bâng quơ con chó đỏ từ đầu đến cuối. Không, tôi không nhớ có quen con Growlithe nào cả, nếu có thì bây giờ tôi cũng không có hứng để mà nhớ, khi người ta đắm chìm trong nỗi đau của mình thì thế giới chung quanh họ chỉ như một cơn mưa nhạt nhòa, lạnh lẽo và vô vị. Cậu ta tiến đến cạnh tôi một cách thân thiện, tìm cách gợi nhớ thân phận cho tôi:
_Tôi là Bobby đây, cậu còn nhớ chứ?
Cái tên động vào bức màn suy nghĩ của tôi. Tôi nhớ mang máng. Hình ảnh con chó` hổ hiện rõ dần , tôi bật miệng:
_Bobby Reack, cậu là con trai thị trưởng Hound đúng không?
_Đúng rồi, cậu và tôi đã từng gặp nhau vài lần rồi, cậu nhớ chứ?
Tôi lục lại trí nhớ, quả là có vài lần, tôi cùng với bố sang thăm gia đình Reack đêm Giao Thừa. Một ngôi nhà sang trọng và ấm cúng ở phía Tây thị trấn, nhà có nhiều đèn chùm, thảm len, tranh treo tường đỏ rực. Cùng là Fire Pokemon nên hai gia đình cũng khá thân thiết, nhưng rồi giữa bố tôi và ngài thị trưởng có xích mích gì đó nên cũng không hay qua lại nữa. Thi thoảng, tôi có nhìn thấy cậu ta trên phố nhưng tôi còn chẳng dừng lại chào. Tôi chỉ gật đầu chào xã giao. Cậu ta nhìn xuống tay tôi, nơi chiếc bì thư của trường Royal. Tôi giật mình, giấu biệt nó sau tay. Cậu ta nhìn lên mặt tôi, chớp mắt:
_Cậu…cậu cũng nhận được giấy báo à?
_Ừ, lạ lắm phải không?
Con chó lửa tháo chiếc túi xách đeo ở cồ ra, nó chìa cho tôi xem một tờ giấy báo, rồi xong vui vẻ nói:
_Cậu xem, tôi cũng được nhận rồi này
Nó tươi cười nhìn tôi, cái đuôi phe phẩy. tôi làm bộ ngạc nhiên và cười xã giao theo. Đáng ra tôi phải biết con trai ngài thị trưởng chắc chắn đủ điều kiện để được nhận. Nó khác tôi, nó được chấp nhận một cách chính quy, trong khi tôi, một đứa phải nhận “vé vớt”. Tôi có được sự may mắn này là nhờ vào sự thương hại của kẻ khác. Thật đáng xấu hổ làm sao. Và ngôi trường trong mơ của tôi đã chấp nhận sự thương hại đó. Dường như mọi hình tượng tôi đã dựng nên, đều đã sụp đổ, trong đó, cái lớn nhất, cái quan trọng nhất,…có hình Infernape…
_Cậu cũng đến đây mua sách à?
Tôi gật đầu, cả hai đứa đang đứng trước hiệu sách Claydol_Ngàn_Mắt. Mẹ tôi đang đi mua sách trong đấy. Tôi xin vào chung thì mẹ bảo tôi nên ở ngoài thì tốt hơn. Bọn Xatu bán sách ở đây không có thiện cảm với Fire Pokemon lắm, đặc biệt là Fire Pokemon còn non như tôi. Thật ra trên bảng ngay lối ra vào còn dán hẳn một bảng thông báo khách hàng hạn chế: Bao gồm Fire Pokemon(có thể làm cháy sách), Poison Pokemon(làm bẩn sách), Water Pokemon(làm ướt sách), Rock Pokemon(đương nhiên phải cấm), Bug Pokemon(gặm sách). Còn các Pokemon khác có thể ra vào thoải mái mà không bị xét nét hay hứa hẹn đủ điều với bảo vệ, đương nhiên là tiệm cũng phải cấm cửa những Pokemon quá cỡ có thể gây sập tiệm. Điều này có lẽ cũng không có gì quá đáng lắm nếu như người ta biết tiệm đã từng bị phá hỏng đến…500 lần!
Mẹ tôi là Pokemon cấp 3, bà biết cách kiềm chế năng lượng của mình nên đã được vào lựa sách. Tôi ngóng vào thấy mẹ đang loay hoay ở quầy sách tham khảo. Từ 3 ngày trước, sau ngày tôi trở về. bà đã nỗ lực rất nhiều để đưa cuộc sống hai mẹ con trở lại bình thường. Bà vẫn cười với tôi mỗi sáng, dù đôi mắt vẫn đỏ hoe báo hiệu một đêm dài đã thầm khóc. Mẹ ơi…
Booby chào tôi, nó tiến đến chỗ tay bảo vệ Probopass. Tôi những tưởng nó sẽ bị ông ta hoạnh họe như các Fire Pokemon khác, kiểu như bắt phải có bố mẹ đi cùng chẳng hạn…Nhưng không, vừa nhìn thấy nó, gã râu rậm cười tít cả mắt, còn tận tình đưa nó vào. Ôi, đúng là con trai thị trưởng có khác.
Nó vừa vào được một lúc thì mẹ tôi lách dòng Pokemon tiến ra, bà có vẻ không vui, tay sách một cái túi nhỏ, bà nói nhanh với tôi:
_Mar ơi, mẹ chỉ tìm thấy mấy cuốn : Fire Pokemon nhập môn, Trạng thái Burn, nhận biết và điều trị, Mối liên hệ giữa các nguyên tố(tập 1), Các trạnh thái bất lợi thường gặp. các sách kia họ bảo bán hết rồi.
Thấy mặt tôi hơi xụ, mẹ an ủi:
_Đừng lo, mẹ sẽ đi tiệm sách khác, thế nào cũng còn vài cuốn. Con vui lên đi
Tôi thấy ấm ấm trong lòng. Hai mẹ con dắt tay dung dăng giữa phố đông thì thình lình:
_Bà Flash, xin dừng bước!
Đám đông bỗng dưng dạt ra cho một con Pokemon to lớn bước đến. Tôi nhận ra gã đó. Cảm giác tức giận trong lòng tôi sôi sục.Đó không ai khác mà chính là tên Tiger Shock, gãElectirve đáng ghét. Thâm tâm tôi biết cơn đáng ghét của tôi rất vô lý, gã không làm gì hại đến tôi cả, nhưng tôi vẫn cứ ghét. Gã hướng ánh mắt ân cần nhìn tôi nhưng tôi không đáp lại, không chào gã như khi gặp người lớn khác. Gã cười với hai chúng tôi:
_Tôi đã đến nhà tìm bà nhưng không thấy, hàng xóm bảo và cháu đang đi mua sách nên tôi tức tốc chạy đến đây.
_Ong…à không, giáo sư Shock tìm chúng tôi có việc gì không?
Tôi giật mình, mẹ gọi ông ta là giáo sư Shock sao? Vậy là cả tôi cũng phải gọi. Chán thật! “Giáo sư” lấy ra một chiếc cặp, ông mở nó ra cho chúng tôi nhìn vào và lấy ra từng thứ một.
_Ôi!
Mẹ tôi và tôi rên lên, đó là toàn bộ sách giáo khoa của tôi, từ sách chuyên ngành đến sách tự chọn đều đủ cả, thậm chí tôi để ý có nhiều cuốn tham khảo như: 10 biện pháp thúc đẩy sự tiến hóa tự nhiên, Tự mình tôi luyện Ivs và Evs, Tác động từ môi trường tới Pokemon,Có cả sách hưỡng dẫn về Học viện Royal Mew…Con hổ vàng cười cười:
_Đầu tư cho giáo dục không bao giờ là thừa cả, đúng không?
Ông ta lại tiếp tục lấy ra đồng phục của trường, đó là một cái áo chùng rất mịn màu đỏ rực với phù hiệu Mew đang xoay vòng đính trên đó. Đây là đồng phục chống cháy đặc biệt được thiết kế riêng cho hệ Fire. Tôi thắc mắc ông ta đã biết kích cỡ của tôi như thế nào? Tôi cỏn có cả áo len, bao tay chống cháy, ủng và mũ của trường. Mẹ tôi cầm chúng lên ngỡ ngàng. Hẳn bà biết tất cả đều là hàng cao cấp, bà quay sang nhìn gã hổ kia cương quyết:
_Thưa ông, Hai mẹ con tôi rất biết ơn ông nhưng chúng tôi không thể nhận những thứ này được. Chúng tôi có thể tự đi mua cho mình.
_Ừm, theo tôi nhận thấy thì khó mà kiếm được những dụng cụ tốt như thế này ở thị trấn nhỏ này. Vả lại, bà cứ xem như đây là tấm lòng một giáo viên dành cho học sinh cũng được. Dù tôi chắc rằng tôi không có vinh hạnh dạy cậu Mar đây. Tôi chỉ chuyên về ngành Điện thôi.
Mẹ tôi quay sang tôi hỏi ý kiến. Tôi cũng không biết làm sao, nhưng có lẽ bây giờ nhận những thứ này cũng không phải là điều tệ. Tôi gật đầu. Mẹ tôi đành nhận lây chúng một cách miễn cưỡng. Bà ra dấu cho tôi cảm tạ ông ta. Tôi lí nhí:
_cảm ơn ông Shock
_Mar! con phải gọi là “Giáo Sư” chứ?_Mẹ tôi nhắc
_vâng, cảm ơn giáo sư Shock!
_Không sao đâu, cháu nó rồi sẽ quen thôi_Ông ta xởi lởi.
Trong lúc chúng tôi không để ý, dòng người trên phố đột nhiên hỗn loạn. Một tay Loudred la toáng lên giữa dòng người:
_Mọi người hãy đến quảng trường xem, ngài Ho-oh đã xuất hiện rồi!
Một làn xóng rì rào dậy lên trên phố, tất cả đều nhìn anh ta dáo dác. Tất cả đều có vẻ hoang mang trước thông tin này. “Giáo sư” Tiger lẩm bẩm:
_Không thể nào, Có Arceus chứng giám, nếu Ho-oh đến đây,.. UPESCO và Interpok đã vào cuộc rồi sao?
Sau này tôi được biết đó là tên gọi của Liên Hiệp Pokemon và Tổ chức hình sự Pokemon. Dòng người bắt đầu chạy ra quảng trường. Ngài Shock hỏi chúng tôi:
_Chị với cháu cũng đi chứ?
_Không, tốt nhất chúng tôi nên ở đây. Ở đó đông lắm.
_Ồ, vậy chị có thể cho tôi dắt cháu Mar theo được không? Cháu trông có vẻ rất háo hức.
Ông ta nói đúng, nhưng tôi lắc đầu nguầy nguậy, tôi không muốn được cái cuộn len lông xù này dắt đi chút nào. Ông ta đành gật đầu chào chúng tôi rồi nhanh chóng hòa mình vào dòng người biết mất. Mẹ tôi nắm tay tôi, nói trong hơi thở:
_Mình về đi con!
Tôi biết mẹ tôi đang cần yên tĩnh nên tôi gật đầu. Hai mẹ con lách khỏi dòng người và âm thầm đi trên con đường gạch xám buồn tẻ. Lúc đó, tôi không hề biết rằng, tôi đang được theo dõi bởi một cặp mắt ti hí bí mật nhìn ra từ một khung cửa gỗ sồi cũ kỹ. Chỉ khi chúng tôi đi ngang qua, kẻ lạ mặt mới chịu lên tiếng:
_Cô Flash và con trai xin dừng bước…
Chúng tôi giật mình nhìn quanh. Từ một con hẻm vắng, nơi một căn nhà tồi tàn, cánh cửa rỉ sét của nó bật mở, để lộ ra người chủ nhân thâm trầm già nua. Một con Alakazam già khọm ì ạch bước xuống từng bậc thang. Tôi chưa từng thấy con Alakazam nào già như thế, râu của nó dài gần quét đất, một cái thìa siêu năng đã bỏ đi, thay vào đó là một cây…ba toong nhìn rất thảm. lão ngước gương mặt đầy nếp nhăn và đồi mồi lên nhìn chúng tôi. Tự nhiên tôi thấy sợ, níu lấy tay mẹ:
_Mẹ ơi, đấy là ai vậy?
_Lạy Arceus, ông, ông Mind Spoonick phải không. Trời ơi!
_Cô Flash, cầu cho Dialga cho cô thêm một tuổi vì trí nhớ ấy, mời cả hai vào nhà.
Lão nói “mời” nhưng dường như là không phải, chân hai mẹ con bước đi không chủ đích về phía ngôi nhà ấy. “Sức mạnh tâm linh” Tôi thầm nghĩ và người như run lên với suy nghĩ ấy. Chúng tôi nuốt nước bọt, bước lên từng bậc thang cũ kĩ kêu ọt ẹt. Ngay khi chúng tôi bước vào gian phòng tối tăm và ẫm thấm mùi meo mốc, cánh cửa sau lưng đóng sầm lại.
_Xin lỗi, tôi không có thói quen dùng đèn điện_Một giọng nói vang lên từ trong bóng tối làm tôi như muốn rụng rời.
_Nhóc cho ta xin tí lửa nhé.
Tức thì, tôi thấy nhột nhột. Oái! Ngọn lửa từ phía đuôi tôi đang bốc lên, sáng lập lòe. Nó chia ra trong không trung và bay đi. Nó thắp bừng lên bảy cây nến tên cái đèn chùm. Gian phòng sáng rực lên. Đây là một căn phòng được trang trí rất đẹp. Bốn góc phòng là các tủ sách và tranh ảnh. Có cả một bộ salong giữa phòng. Ngôi nhà trông như của một bậc quý tộc thời xưa và có lẽ nó cũng xưa như vậy. Màn nhện giăng giăng trên những tấm bình phong, những cái bình cổ. Lão già Alakazam đang đứng giữa phòng. Lão thều thào:
_Mời cô và cháu ngồi.
Rồi cứ như có ai điều khiển, cơ thể chúng tôi lại tự bước đến. Tôi trông thấy mẹ có vẻ lo lắng nhưng bà không kháng cự gì. Có lẽ bà đã từng gặp lão cáo kinh dị này rồi. Đợi cho chúng tôi ngồi xuống, lão hươ hươ cái thìa ma lực trong không trung. Tức thì từ đâu, một bộ ấm trà bay vèo đến chỗ chúng tôi. Do bay quá nhanh nên trà đổ đầy ra đất. Lão cười hề hà:
_Ta vụng quá. Khà khà, ta đã già thật rôi.
Mẹ tôi quay sang nói:
_Con chào cụ Spoonick đi con. Xin giới thiệu cụ, đây là Mar, con trai chúng tôi.
Tôi gật đầu chào lí nhí. Lão chống gậy cái ầm xuống đất làm chúng tôi giật mình. Cặp mắt ti hí như sang hẳn lên:
_Con trai của Dynast, đến đây cho ta nhìn con rõ hơn!
Tôi nhìn mẹ xin giúp đỡ, mẹ ra hiệu cứ đi đi. Tôi rụt rè bước từng bước đến chỗ lão. Lão cúi gương mặt khắc khố ấy nhìn thẳng vào tôi. Tim tôi như muốn đứng lại. Lão nhoẻn miệng cười:
_Haha. Giống giống lăm. Lạy các thánh thần. Không khác gì bố mi hồi còn bé cả
Mẹ tôi rụt rè nói:
_Mẹ chưa nói với con, ông ấy chính là cha đỡ đầu của cha con
_Ớ!
Miệng tôi há hốc. Nghĩa là…tôi phải gọi lão sống dở chết dở này là…ông nội sao? Lão lại quay mặt vẻ đăm chiêu:
_Ta có nghe tin…Dynast đã…mất tích đúng không?
Mẹ tôi im lặng gật đầu. Nét mặt hai mẹ con như có bóng tối bủa vây. Lão gật gù:
_Thằng khỉ con, tôi nghiệp…
Lão tội nghiệp bố tôi, hay tội nghiệp cho mẹ con tôi?Lại còn gọi bố tôi là “thằng khỉ con nữa”. Lão cáo già vuốt cằm, bất ngờ đổi đề tài:
_Nhóc con, ngươi được nhận vào Royal Mew rồi đúng không?
_Dạ…
_Arceus ơi! Hay , hay lắm!
Tôi bắt đầu tỏ vẻ khó chịu ra mặt. sao ai cũng cư xử khác thường khi nghe được tin này. Cứ như là tôi không xứng đáng với điều đó và đây là một trò cười không bằng. Lão nâng tôi lên đùi, nhẹ hẫng và nhanh đến mức tôi không kịp phòng bị. Tôi lọt thỏm trong lòng lão. Lão lấy cái thìa chạm nhẹ lên trán tôi. Mắt lão lim dim còn tôi thấy như có cái gì vừa lành lạnh, vừa nóng trên trán bắt đầu lan tỏa khắp người mình, lão trầm ngâm
_Thông minh đấy, tư chất tốt lắm. Nhưng trong đầu nhóc mang nhiều suy nghĩ tiêu cực quá. Nó sẽ giết nhóc bất cứ lúc nào….
Trong đầu tôi mang nhiều suy nghĩ tiêu cực sao? Tôi chưa nghe ai nói thế bao giờ, ít nhất là trước tuần trước, trước khi cái sự thể tồi tệ đó xảy ra…Lão hỏi một câu mà tôi cho là ngớ ngẩn:
_Nhóc có thích đọc truyện cổ tích không?
Tôi ú ớ, rồi gật đầu. Lão nhìn lên mẹ tôi:
_Cô vẫn kể cho cháu nó nghe mỗi tối chứ? Những huyền thoại bất diệt về thế giới của chúng ta…
_Thưa ông, tôi chỉ kể cháu nghe những truyện cổ tích bình thường thôi ạ. Những truyện huyền thoại đã bị cấm lưu truyền.
Lão gõ mạnh cây gậy xuống bàn. Tôi cảm nhận chính sức mạnh tâm linh của lão mới là thứ làm mọi vật rung chuyển. Lão gầm ghè trong cổ họng:
_Thất là báng bổ. Ta cầu cho Giratina bắt quách kẻ ban ra lệnh đó xuống địa ngục cho rồi. Những câu chuyện tuyệt vời…
Tôi không rõ mẹ và lão cáo già đang nói về điều gì nhưng mấy tiếng huyền thoại về Pokemon bắt đầu thu hút tôi. Lão quay sang tôi nói tiếp:
_Cách đây đã rất lâu rồi, có một con khỉ lửa. Nó đã may mắn được nhận vào một trong những ngôi trường tuyệt vời nhất mọi thời đại.
Tôi mở to mắt ra, tai như nuốt lấy từng lời của lão:
_Con khỉ đó là cha nhóc. Dynast đã là một học sinh xuất sắc của trường đó. Nhưng rồi…
Tôi nuốt ực nghe lấy lời lão. Bố tôi không hay kể về quãng thời gian trai trẻ của ông.
_Nó đã bị đuổi. Ngay trong năm cuối cùng sắp tôt nghiệp!
Tôi kinh hoàng. Mẹ tôi lộ rõ vẻ muộn phiền. Lão Spoonick vẫn tiếp tục, giọng đều đều:
_Chắc nhóc tò mò muốn biết lí do lắm đúng không? Đó là cả một câu chuyện dài. Ta cũng không muốn kể.
Tôi quay sang nhìn mẹ. Mẹ nhìn tôi với ánh mắt biết lỗi và van xin. Lần đâu tôi thấy và tôi cũng biết. Mẹ cũng không muốn đề cập đến vấn đề này. Quái? Tất cả đều đang dấu tôi chuyện gì thế này?
_Trước khi rời khỏi trường, Dynast đã mang theo một thứ, một thứ có thể thay đổi cuộc đời của bất cứ ai đọc nó mãi mãi.
_Ta đã mượn nó hơn 7 năm để nghiên cứu. Có vẻ Dynast không muốn nhớ tới cuốn sách đó nữa nên nó cũng không đến tìm ta nữa…
_Thưa ông, anh ấy không biết ông đã chuyển đến đây
Mẹ tôi phân trần, lão thì vẫn tiếp tục:
_Dù sao, cái gì đã mượn thì phải trả, và Mar, ta nghĩ đá đến lúc nhóc nhận lấy thứ này.
Lão hươ cái thìa. Tức thì, bức tranh trên tường kêu rọt rẹt. Tôi giật mình nhìn lên.
Đó là một bức tranh treo tường rất đẹp. Dưới góc của nó có một con Pokemon rồng bốn chân màu xanh dương với gai bạc tua tủa, một con rồng trắng với những viền hồng, một con rồng xám có 6 chân và cánh đen. Toàn là những Pokemon tôi chưa từng thấy bao giờ.
Chính giữa bức tranh là một con Pokemon lạ lùng. Nó có bốn chân như hươu, toàn thân trắng tinh và có vòng vàng sáng rực. Toàn thân nó trong tranh đang phát sáng. Phía trên nó, bên phải là một con rồng trắng kì lạ có đầu sói đang kéo những đám mây màu trắng. Bên trái là một con rồng đen đang kéo những đám mây đen. Tôi thấy con rồng này có nét gì đó rất quen thuộc mà tôi có vắt óc cũng không tài nào nhớ được.
Lão hươ tay mạnh hơn. Bức tranh toàn bích bắt đầu dịch chuyển. Nó để lộ ra đằng sau,…một cái két sắt! Lão Spoonick lẩm bậm độc một tràng thần chú gì đó. Nắm đấm của cái két sắt nhỏ kia bắt đầu xoay. Nó ở toang ra và một thứ gì vuông vuông rơi xuống, trúng ngay vào chỗ tôi.
Lão nhanh chóng kéo bức tranh về chỗ cũ. Tôi lật đật cầm quyển sách lên. Nó khá nặng và cũ vô cùng. Lão hỏi:
_ Nhóc còn độc được tựa sách không?
_À ờ…”Thần thoại Pokemon”, tác giả: Arceus.
 
Đã bao giờ bạn cầm một thứ gì trên tay và nghĩ rằng thứ đó sẽ có thể thay đổi cuộc đời bạn chưa? Lúc đó, bạn sẽ làm gì với nó? Tôi không biết tôi sẽ trả lời câu hỏi của tôi như thế nào. Có quá nhiều mây mờ đang phủ lên lí trí của tôi. Tôi đang bị đem ra làm trò đùa của một lão già gàn dở chăng? Sự chấp thuận của mẹ cho tôi biết đây hoàn toàn không phải là một trò đùa. Kể từ lúc tôi đọc to cái tựa sách lên, cà gian phòng bỗng im lặng. Mẹ tôi nhìn lão Spoonick đắn đo, lão đang nhìn tôi chờ đợi. Tôi đang nhìn quyển sách. Tôi chỉ biết hỏi một câu để phá vỡ bầu không khí:
_Arceus,…là ai ạ?
Lão Alakazam như giật nẩy người, lão ném một cái nhìn như bị xúc phạm về mẹ tôi:
_Cô không kể cho nó nghe về vị Thánh tối cao à?
_Thưa ông, tôi có kể với Mar rằng đó là vị thánh đã sáng tạo ra thế giới. Một vị thánh trong thần thoại…
_Hừ, thảo nào mà thằng bé thắc mắc. Này nhóc, nhóc đang nghĩ có ai đã mạo danh Arceus để viết quyển sách này đúng không? Nhóc không nghĩ Arceus là có thật đúng không?
Tôi gật đầu mấy cái. Cứ như lão đang đọc thấu suy nghĩ của tôi vậy. Tôi có hay nghe mọi người than :”Arceus ơi!”. Chắc nó cũng như kiểu “Trời ơi”. Nhưng trời thì không xác định, ai muốn kêu cũng được. Còn Arceus là có thật sao?
_Trước khi ta kể với nhóc, ta muốn xác nhận một điều: Nhóc có tin ta không? Có tin …ông nội đỡ đầu này không?
Lão dí cặp mắt lươn ti hí nhìn tôi, tôi thấy rõ mấy cái nếp nhăn rệu rã và đống tàn nhang của lão. Tôi muốn xỉu đến nơi, nhưng cơn tỏ mò này của tôi cần có bến đỗ. Và tôi phải bám lấy cơ hội này. Nghĩ vậy, tôi gật đấu:
_Cháu tin ông…thưa ông nội!
Lão,…à không, ông Spoonick vuốt râu. Ông chỉ gậy lên bức tranh lớn trên tường, trước hết là vào con rồng xanh lớn:
_Đây là Dialga, vị thần của thời gian. Ông ta có thể xuyên thấu cả quá khứ, hiện tại và vị lai. Tương truyền thời gian quanh ta trôi qua từng khắc từng giây là nhờ nhịp tim của ông ấy
Cái gậy lại chỉ sang con khủng long hồng có một cái khiên lớn trên vai, ông lẩm bẩm:
_Kẻ nhóc đang nhìn thấy là Palkia, vị thần của không gian. Ông ta có thể đi đến bất kì đâu, bất kì nơi nào trong tích tắc. Ông ta còn được xem là người kiểm soát các thế giới và các vùng không gian xa thẳm.
Ông dừng lại ho khù khụ. Tôi thì đang mở to mắt ra nhìn kĩ từng đường nét trên bức tranh xa xưa kia. Hình như tôi có biết về tên của họ nhưng không để ý lắm. Ông lại nhìn về phía con rồng sáu chân đồ sộ có cánh đen:
_Giratina, vị thần linh hồn. Ông ta đến từ một thế giới khác. Ông ta nắm giữ vận mệnh của tất cả và đảm bảo sự cân bằng của thế giới này.
Tôi gật gù, tất cả những Pokemon trên đây đều thuộc dạng “tai to mặt lớn”. Nhưng chỉ mới nghe một chiều thế này thì tôi không thể tin chắc được. Chợt thấy ông cáo già ngưng lại một lúc. Tôi nhìn theo ánh mắt của ông, nó dừng lại nơi con thú lớn nhất, có thú trắng đẹp nhất, kiêu sa nhất, mắt ông nhòe nhòe.
_Mar, con hãy nhớ lấy cái tên này, Arceus. Vị thần đã sáng tạo nên thế giới này. Thần của sự sống.
Ông không nói gì về năng lực của Arceus như bạ vị trước. Tôi không hiểu thế là sao? Là ông ta không có gì đặc biệt hay vì quá đặc biệt, không thể kể xiết?
Phía trên cùng còn hai con rồng nữa nhưng ông Spoonick im lặng, ông quay sang nhìn tôi:
_Ta không biết hai Pokemon còn lại là gì!
Tội chưng hửng. Vậy mà tôi cứ đinh ninh ông sẽ kể cho tôi biết mọi thứ. Ông lại tiếp tục:
_ta không biết, nhưng thứ này thì biết!
Ngón tay xương xẩu của ông ấy trỏ lên quyển sách dày cộm mà tôi đang cầm.
_Nhóc mở nó ra đi!
Tôi lấy tay đặt lên gáy sách và nhẹ nhàng mở nó ra, màu giấy ố vàng tung lên một ít bụi. Mùi mốc xộc lên mũi tôi thật là kinh dị. Tôi thổi nhẹ nó, từng câu chữ hiện lên ẩn giấu trước mắt tôi một bí mật thần bị. Tôi dán chặt mắt vào nó, và rồi…
_Á!
Ngay từ trang đầu tiên đã đập vào mắt tôi một loạt kí tự ngoằn ngèo. Cái quái gì thế này? Toàn những hình tròn cổ quái, trông như những con mắt kinh dị. Ông bội bên cạnh tôi cưởi hì hì:
_Đó là kí tự của Unown, nhóc chưa từng thấy bao giờ đúng không? Đó là thứ chữ viết xa xưa nhất của thế giới này.
_Làm sao cháu đọc được?
_Ta tin trong trường cháu sẽ có dạy môn này. Hiện này chỉ có hai nơi còn dạy thứ cổ ngữ này. Nó rất hữu ích khi nghiên cứu các văn tự cổ.
Tội bắt đầu thấy nản. ông ta giao cho tôi một thứ mà tôi không thể đọc được để làm gì? Mà quả thật, tôi nhớ trong danh sách thiết bị có quyển “ Cổ ngữ Unown” do The Eye viết. The Eye là Pokemon gì nhỉ? Mà sao loại chữ này giống con mắt thế ? Đúng là kì dị. Dường như tôi đã quên bẵng đi về hai con rồng một đen, một trắng kia. Chúng hệt như một biểu tượng âm dương của Pokemon phương Đông tôi xem trên tivi.
_Cháu lật trang cuối cùng ra đi
Tôi lật từng trang, những kí tự điên rồ bay vu vù qua trước mắt. Trang cuối cùng hiện ra, nhưng …nó không phải là cuối cùng! Gáy sách bị xé nham nhở, có vài trang cuối đã bị mất. Tôi nhìn lên dò hỏi xem có phải là ông nội đã xé nó không? Ông đang có vẻ băn khoăn lắm:
_Như nhóc thấy, 7 trang sách cuối cùng…đã biến mất. ta không biết vì sao. Có lẽ…nó vẫn còn đang nằm lại trong học viện Royal Mew không chừng….
_Ông, ông muốn cháu tìm nó cho ông đúng không?
_Giỏi! 7 trang sách đó chứa đựng câu truyện cuối cùng. Câu truyện về 2 con rồng trong bức hình này, ta đoán vậy…
_Ông đưa cho cháu chỉ với dụng ý đó thôi sao ?
_Không, nhóc đừng hiểu lầm. Có những điều ta muốn nhóc tự tìm hiểu trong cuốn sách đó. Là một học giả, điều ta khao khát nhất là tri thức. ta muốn cháu cũng khám phá những tri thức đó như ta và giúp ta hoàn thiện nó.
Ông…ông ta đang muốn lợi dụng việc tôi được nhập học trường Royal Mew để tìm giúp ông ta mấy tờ giấy bị thất lạc sao? Tôi bặm môi. Đây là quyển sách mà cha tôi đã lấy. Và dù bí mật mà ông đang nắm giữ là gì, tôi cũng có tránh nhiệm với nó. Vấn đề là trách nhiệm đến mức nào. Tôi nói:
_Cháu, sẽ được giữ cuốn sách này ạ?
_Phải!
_Còn về những trang sách bị mất, cháu sẽ cố gắng hết sức!
_Ta chỉ mong có thế
Tôi chờ đợi ông nói thêm điều gì nữa nhưng ông vẫn im lặng. Mẹ tôi đột ngột lên tiếng:
_Thưa ông…
_Hở?
_Cháu Mar chắc phải về. Ngày mai, cháu sẽ ra sân ga đến thành phố Coronet
_À à. 2 mẹ con về đi. Ta còn vài điều nữa…nhưng cháu sẽ biết…khi đã sẵn sàng
Ông thả tôi xuống, tôi bước nhanh về phía mẹ. Trong thoáng chốc quay lại, tôi thấy như ông Spoonick như già đi thêm cả chục tuổi. Nét mặt thâm trầm và suy tư như vừa cho đi một thứ gì đó quý giá lắm…
……………………………………….
Đi được một quãng, mẹ tôi nói:
_Mar ơi…
_Dạ?!
_Con đưa quyển sách đó cho mẹ có được không? Sáng mai mẹ sẽ tìm cách trả lại cho ông ấy…
_Mẹ?!Sao lại?
_Con còn bé lắm, không nên biết đến những chuyện như thế này. Con chỉ cần học thật tốt thôi là được rồi.
Tôi muốn nói nhưng rồi chợt thôi. Bản thân tôi tò mò về cuốn sách đấy lắm, nhưng tôi không muốn làm mẹ phiền lòng nữa. Tôi mở túi xách lấy quyển sách cũ kia ra, quyển “Thần Thoại Pokemon”.
Mẹ cúi xuống định cầm nó lên thì bỗng, bà quay phắt ra sau, hốt hoảng:
_Ai đó?
Phía sau chúng tôi chỉ có con đường hiu hiu lá vàng. Chúng tôi đang đi trong một con hẻm vắng ở đường Vespiqueen. Đường lát gạch màu vàng xỉn và đầy đá hình lục giác. Mẹ tôi xoa trán, có lẽ bà đã đa nghi quá. Bà cúi xuống một lần nữa thì bỗng từ đâu có tiếng nói:
_Hân hạnh gặp bà và cậu Flash!
Chúng tôi ngước lên, Trên kia, trên một tòa nhà cao ngói đỏ, một con Pokemon lù lù xuất hiện. Trông dáng ngập ngừng và hắc ám. Mẹ tôi trừng mắt lên đề phòng. Bà hỏi:
_Ông Silver Grimm phải không?
Kẻ lạ mặt bước ra chỗ sáng, dó là một lão Shiftry kì dị. hắn đi trên đôi guốc gỗ khệ nệ. Tóc trắng dài phủ xuống kìn thân và mặt trông thật lập dị. tay còn cầm hai cây quạt lá. Kẻ đó chính là Silver Grimm. Bố của tên Seedot bị tôi làm phỏng. Tôi bổng thấy giận lên khi nhớ lại việc lão phàn nàn đã khiến bố cấm túc tôi cả tuần như thế nào. Tôi không bao giờ nghĩ đến việc gặp lão trên phố lúc này, mà thôi, đừng nghĩ còn hơn.
_Bà Flash, đã lâu không gặp
_Phải, tôi cũng không ngờ lại xuống khỏi cái cây đó vào một ngày đẹp trời thế này.
Biết mẹ tôi nói mỉa. lão thoáng một nét cau có trên mặt. Xong thì lao đi thoăn thoắt trên nóc nhà và nhảy vù xuống trước mặt chúng tôi. Tất cả diễn ra chỉ trong vòng có vài giây. Tốc độ của lão thật đáng gờm. mẹ tôi hơi sững nhưng bà bình tĩnh lại ngay. Lão Shftry đang săm soi chúng tôi bằng cặp mắt đanh ác của lão, lão lầm bầm:
_Là nó, chính là nó !
_Thưa ông, ông có chuyện gì cần nói không ạ?
_À hà, theo tôi quan sát thì có phải hai mẹ con vừa đi mua sách về không? Ở tiệm Claydol_Ngàn_Mắt phải không? Tôi thắc mắc sao tháng cái tiệm khỉ gió đó chưa bị cháy lần nào tháng này.
Cải lão điên này muốn gì đây? Từng câu từng chữ đều nhằm vào chúng tôi! Thật quá đáng!
_Phải, cháu Mar ngày mai sẽ đón tàu đi nhập học, trường Royal mew. Chắn hẳn ông cũng có nghe tiếng của nó chứ?
Mẹ đang nói gì vậy? Sao lại kể hết ra với lão? A, tôi hiểu rồi. lão đang nheo mắt vì ghen tị. Thằng con dở hơi của lão chắc chỉ được vào một trường xoàng Cú trả miếng của mẹ đẹp lắm. Lão bắt đầu đổi giọng gầm ghè:
_Xin hỏi, hai vị có đi ngang qua nhà ông Spoonick không?Cái lão điên điên nhà trong ngõ ấy?
Tôi ngầm so sánh và thấy ông Spoonick còn đáng yêu hơn lão này nhiều. Mà lão hỏi chuyện này làm gì? Lão theo dõi chúng tôi sao?
_À phải, ông hỏi có việc gì không?
Tôi thấy mẹ tôi đang cố tỏ ra lịch sự với lão. Bình thường thì mẹ tôi luôn thoải mái với mọi người nhưng suy cho cùng, chính lão mới là kẻ khiến ai cũng phải ghét!
_Xin hỏi, ông ấy có cho các vị xem thứ gì đặc biệt không?...Một quyển sách chẳng hạn?
_Chúng tôi chỉ dùng một bữa tiệc trà bình thường thôi. Ông ấy không cho mẹ con tôi xem cái gì hết. bây giờ, nếu ông không phiền, chúng tôi xin được phép về.
Thái độ bực mình của mẹ tôi không tác động gì đến lão, lão trỏ cái quạt lá về phía tôi:
_Thằng bé này tên Mar đúng không? Mar ơi, cháu có vui lòng cho ông xem quyển sách cháu đang cầm trên tay là gì không?
Lão đổi giọng ngọt ngào làm tôi muốn ọe. Tôi giấu biến quyển sách ra sau lưng, cầm nó cao lên để tránh ngọn lửa từ đuôi. Mẹ tôi bước lên trước che cho tôi:
_Chỉ là quyển sách giáo khoa bình thường thôi ông ạ. Trời đã chiều rồi, chúng tôi về đây! Đi thôi con!
Mẹ nắm tay tôi kéo đi. Tôi nghe một loạt tiếng lộp cộp sau lưng. Lão đang phóng lên nóc nhà và thoắt cái đã đáp xuống ngay trước mặt chúng tôi. Lão cười hiểm ác:
_Sách giáo khoa mà lại viết bằng chữ Unown à. Chắc chắn đó không phải quyển sách bình thường, ta nói có đúng không?
_Ông muốn gì?
_Xin bà, ta đã tìm quyển sách đó từ lâu lắm rồi. Xin bà hãy đưa cho ta. Đổi lại, bà muốn bao nhiêu HO(vàng) ta cũng có. Thậm chí ta còn có có 3 viên Dia(Kim Cương) Ta sẽ cho bà một viên.
Tôi giật mình, lão tích trữ nhiều thứ quý giá đến thế trên cây sồi kia sao? Mẹ tôi đắn đo trong thoáng chốc. Rõ ràng, bà vẫn không muốn cho tôi giữ nó. Nhưng rồi bà cương quyết:
_Đây không phải là thứ tôi có thể bán, thưa ông. Nhưng sao ông lại biết chúng tôi đến nhà ông Spoonick? Ông đã theo dõi chúng tôi?
_Bà không cần biết điều đó. Ta chỉ quan tâm đến quyển sách đó thôi. Bà muốn gì tôi cũng có thể lo
_Ông cần nó để làm gì?
Lão lặng đi một lúc. Sau khi chắc rằng chỉ có ba chúng tôi, lão nói:
_Cách đây cũng lâu, trong một cuộc họp hưu trí ở thị trấn. Ông Spoonick đã tình cờ tiết lộ một số thông tin rất lạ mà chưa ai nghe bao giờ. Sau một chầu nhậu, lão vô ý tiết lộ lão đang sở hữu quyển sách “ Thần thoại Pokemon”. Một vật rất đáng giá. Kể từ hồm đó, ta đã nhiều lần muốn được xem nó nhưng lão đều từ chối.
Mẹ con chúng tôi nhìn nhau. Tôi lắc đầu. mẹ tôi đã rõ. Bà nói lớn:
_Tôi rất tiếc nhưng đây là tài sản của Dynast. Đó không phải là vật để mua bán.
_Thật tiếc, thưa bà, tôi không muốn dùng vũ lực với phụ nữ. Nhưng…Fake out!
Hai cây quạt lao tới đập mạnh làm mẹ tôi tê liệt. Mọi sự xảy ra quá nhanh. Tôi chưa kịp định thần thì đã thấy lão lao về phía tôi , quạt xòe ra nhằm thẳng vào quyển sách tôi đang cầm:
_Ember!
Từng đốm lửa lách tách bắn ra liên tục làm lão xây xẩm. Có thế chứ, Grass sợ Fire là điều đương nhiên.
_Faint Attack!
Lão biến mất trước mặt tôi như sương khói. Bát thình lình, tôi bị thúc một cú cực mạnh vào hông. Tôi cảm giác như mình đang bay lên, bị hất văng ra xa vài thước và lộn nhào. Trời đất trước mặt tôi xoay vòng trong cơn đau chí tử. Tôi rên lên đớn đau, tay vẫn cầm quyển sách. Lão lại nện guốc cộp cộp đi đến:
_Thằng nhãi con!
_Fire Spin!
Lão lập tực bị vây trong quẩng lửa. Cả tôi và lão đều thất kinh. Từ phía sau, mẹ tôi, người vừa ra chiêu vừa rồi hét lớn:
_Chạy đi con!
Tức tốc, tôi chạy đi, vừa chạy vào công viên gần đó tìm người giúp vừa liên tục quay đầu lại.
_Ông Silver, tôi không muốn chuyện này xảy ra. Ông hãy dừng lại và tôi cũng sẽ thu lửa về!
_Ngu ngốc!
Lão nhảy vọt đi. Tôi không thể tin là lão già đó có thể nhanh như thế. Mẹ tôi phun lửa ra chung quanh nhưng nhão nhảy phóc đi né tránh một cách điệu nghệ. Mẹ tôi đổi chiến thuật, bà lao theo hắn, dùng Mach Punch đấm liên tục. Ở xa tôi không biết lão có trúng dòn hay không mà có vẻ rất đau đớn. hắn lẩm bậm trong miệng:
_Swagger!
Ngọn lửa trên đầu mẹ tôi bừng cháy mạnh. Mẹ đang mạnh lên? Chuyện gì thế này? Hắn giúp mẹ tôi mạnh lên sao?Nhưng đồng thời , tôi cũng nhận thấy chuyện lạ. mẹ ôm đầu khó chịu, chiêu Mach Punch đấm loạng choạng. Lão né sang một bên thích chí. Mẹ tôi đang bị Confused? Lão liếc mắt về phía tôi. Nhận ra tình cảnh hiểm nghèo của mình, tôi vụt chạy. cố tách hắn ra khỏi mẹ.
Công viên meganium đã ở trước mặt, tôi lao vào. Vừa thấy ngay một cái cây, tôi hốt hoảng leo lên theo bản năng. Vết thương bên sườn lúc này tê buốt. tôi quên mất rằng lão Silver trèo cây có khi còn tốt hơn tôi. Tôi bắt đầu chuyền cành để phóng mình sang cây tiếp theo, một tay vẫn ôm cứng quyển sách vào lòng.
Chuyền được một lúc, người tôi mỏi nhừ, tôi quay lại đằng sau. Trời ạ. Lão điên đó vẫn đuổi theo sát nút, mặt đằng đằng sát khí.
Vỏ cây xù xì, nhành cây nhọn hoắt, cứa vào tay tôi, vào mình tôi ứa máu. Nhưng tôi mặc kệ chúng, tôi vẫn kinh hoàng lao đi không dừng lại. Tôi chợt nhận ra tốc độ của lão đang chậm dần. Mãi sau này tôi mới biết: Do kĩ năng của lão là Chlorophyll: nên tốc độ tăng gấp đôi khi trời nắng. Trong bóng râm của công viên này, kĩ năng đó bị vô hiệu.
Không thấy lão đuổi theo nữa, tôi dừng lại, thở dốc. Tình hình thật tồi tệ. sao lão lại xoáy cái mũi nhọn của lão vào một ngày bình yên của tôi như thế này?
_Razor Wind!
Một loạt cơn chém gió cực mạnh cắt nát các tán cây. Nó nhằm thẳng về phía tôi. Tôi sẽ bị cắt nát ra mất, Không! Tôi buông tay. Tôi rơi!
_Phịch!
Cú tiếp đất không thoải mái tí nào dù đã có đám lá cây bên dưới đỡ giúp. Toàn thân tôi ê ẩm. Mặt mày xây xẩm. Tôi điếng người nhìn lên và thấy lão điên rồ kia đã đến trước mặt mình từ bao giờ. Tất cả lí trí của tôi lập tức hoạt động để tìm lối thoát. Không, quanh đây không có Pokemon nào cả. Công viên vẫn chưa xây xong nên còn nhiều vùng rừng trống như thế này. Tội chợt nảy ra một ý :
_Dừng lại, không thì tôi sẽ đốt nó!
Tôi cầm quyển sách lên, miệng bắt đầu thủ sẵn một làn hơi nóng, khi phun ra, nó sẽ bốc lửa và thiêu trụi quyển sách. Dường như nhận ra tình thế “ được ăn cả, ngã về không” giữa tôi và lão. Lão chau mày rồi bắt đầu dịu giọng:
_Cháu Mar, cháu đừng làm điều dại dột. tin ta đi, cháu sẽ không muốn đốt quyển sách đó đâu!
_Không việc gì tôi phải tin ông, tôi muốn đốt thì đốt!
_Bình tĩnh nào, cậu bé. Cậu thực sự muốn đốt thứ của Dynast sao?
Tôi ngập ngừng chốc lát.
_Quyển sách đó không dành cho cậu. Nó chỉ đem đến tai ương và xui xẻo cho gia đình cậu thôi. Ta xin lỗi vì đã tấn công mẹ con cậu. Ta sẽ đền tiền. Cả hai có thể sẽ mua được một căn nhà mới. mẹ cậu sẽ có tiền đóng học phí cho cậu và làm nhiều thứ khác nữa. cậu muốn mẹ cậu khổ hay sao?
Tay tôi hơi hạ xuống. Quả thật, những điều hắn nói cũng không phải là vô lý…
_Thôi nào Mar, đừng vì một quyển sách mà làm khổ nhau như vậy. đưa nó cho ta đi, rồi tất cả sẽ chấm dứt. Chúng ta sẽ lại là hàng xóm tốt. Có đúng không?
Tôi thấy lờm lợm trong cổ họng. Phải chi tôi đã tiến hóa cấp 3, không, chỉ cần cấp 2 thôi, tôi đã dùng lửa nướng lão ra tro rồi. Tuy nhiên, nếu đưa sách này cho lão, tôi sẽ thoát được hỏi đây và quay lại cứu mẹ? Sau đó nhờ đến ông thị trưởng và dân làng để đòi lại sách. Xem ra đó là một ý hay. Tôi khẽ gật đầu, tay hơi đưa quyển sách ra phái trước.
Lão đắc ý bước tới, nhưng thình lình:
_Mar, đừng nghe lời của hắn!
Cụt hứng, lão nghiến răng ken két những những kẻ phá đám: đó là bác Prince , một chú Empoleon khổng lồ và uy dũng, bên cạnh là người bạn tuyệt vời của tôi: Hoàng Tử!Nó đang vui sướng gọi tôi rối rít. Đi sau họ còn có ai nữa. đó là…
_Mẹ!
_Mar, con!
Lão Silver Grimm đảo mắt liên hồi, lão đang cân nhắc tình hình bất lợi của mình. Bác Prince lên tiếng:
_Ông Silver, ông đã lớn tuổi như vậy mà còn bắt nạt một đứa nhóc sao?
_À ờ, chắc có hiểu nhầm ở đây. Tôi chỉ muốn mượn xem quyển sách của nó đọc chơi cho vui thôi! Tôi bắt nạt cháu nó làm gì?
_Ông nói dối! Ông đã tấn công mẹ tôi, còn đuổi tôi vào đây nữa!_ Tôi la lên.
_Ông Silver, bà Maka và cháu Mar đã làm chứng, ông đừng hòng chối tội nữa!
_Hờ hờ…
Lão im lặng. Tôi chỉ kịp nghe lão lẩm bẩm:
_Water Pokemon à? Xui cho ngươi rồi!
_Bác Prince, cẩn thận!
_Leaf Storm!
Lão xoay người thần tốc. Đám lá cây trên mặt đất tung lên mịt mù. Khu rừng này đã giúp lão. Đám là cuộn thành một cơn bão xoáy điên cuồng lao thẳng tới chỗ bác ấy và mẹ tôi. Bác hét lớn:
_Bà Maka, Peni lùi lại. Drill Peck!
Bằng một sức bật phi thường, bác tung người lên và xoy vòng thật nhanh, . toàn thân như một mũi khoan có đầu vàng(mỏ) tung mình vào cơn bão. Tôi không còn thấy gì trong cơn bão xoáy điên cuồng đó nữa.
Bất ngờ. Từ đám lá kia, một vật khổng lồ lao ra, Bác ấy thành công rồi! bác xoay thân mổ thẳng vào lão Silver! Một cú mổ xoáy ngoạn mục!
_Aaaaaaaaaaaaaa!
Lão khụy xuống, vết thương bác gây ra khá nặng, lại thêm Fire Spin của mẹ tôi lúc nãy đang vắt kiệt sức lão. Tuy nhiên, lão vẫn loạng choạng đứng lên, thều thào:
_Ta sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, hãy nhớ đấy!
Lão lết người đi khuất. Mãi lúc này, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Mẹ tôi và Hoàng Tử tất tả chạy đến:
_Bác ơi, bạn ấy bị thương rồi!
_Không sao đâu con, có mẹ ở đây rồi. Không sao đâu.
Mẹ ôm chặt lấy tôi. Tôi thấy như tim mình giãn ra, các cơ bắp bắt đầu thả lỏng
_Con buông nó ra đi!
Tôi nhận thấy mình vẫn đang nắm chặt quyển sách. Mấy đầu ngón tay bầm tím. Tôi vẫn giữ chặt lấy nó từ nãy đến giờ như giữ bằng tất cả sinh mạng của mình. Ôi, đây là những chuyện mà tôi phải chịu đựng trước ngày nhập học đầu đời đây sao? Đùng như người ta nói: "Của cho là của nợ"...
 
Gió của mùa lá vàng hôm nay đang quét mênh mang ra trên vòm trời màu thiên thanh cao rộng. Dạt trôi những áng mây chiều lãng đãng về một vùng hồng hoang xa lạ nào. Tôi đang ở đây, đang lắng nghe tiếng gió trời xao động, lắng nghe hoàng hôn đang đàn lên từng sợi lông mịn, đang hát trong tai tôi bài ca rì rào không năm tháng của lá đời và là đổ. Hình như sau khi con người ta vừa thoát khỏi cái chết, bao cảm quan của họ dành cho thế giới này bỗng trở nên rõ ràng và chân chất hơn bao giờ hết.
Tôi hít căng vào lồng ngực nhói một cái gì lạnh lạnh đến run người, đêm đang len lỏi vào từng góc phố một cách âm thầm trong cô đọng. Tôi nghe như đâu đây có vị gì mằn mặn của biển, cái mùi hay làm tôi thấy xót xót trong mũi. Đó đây còn có mùi từ lò nướng bánh mì cũ, mùi của tường rêu ngói đỏ. Phố Vespiqueen còn nổi tiếng vì có một tiệm làm bánh mì mật ong của một ông Usaring già. Tôi cũng hay ăn kẹo mật ong ở đây, trên con phố xám nhạt lát gạch lục giác chi chít. Tôi đánh ực một phát khi nhớ đến cái vị đăng đắng, thơm thơm khó cưỡng còn vương trong từng góc phố. Những kí ức ngọt ngào nhất luôn là miền đất hứa cho những kẻ đã kiệt quệ trước sự bòn rút niềm vui không khoan nhượng của thực tại…
Hầu như có lúc, tôi đã quên bẵng đi rằng, chỉ nay mai thôi, tôi sẽ rời xa miền đất tuyệt diệu này. Quá nhiều biến cố đã xảy ra. Hầu như tôi chỉ còn biếc phó thác cho dòng đời đưa đẩy. Tôi thấy mình cay cay nơi khóe mắt. Tôi còn quá bé để dịnh nghĩa rõ ràng quê hương là gì. Thi thoảng tôi cũng không hiểu vì sao Hoàng Tử lúc nào cũng nhắc về một cái miền Nevermelt xa xăm nào đấy. Một vùng đất mà tôi không có chút khái niệm nào rõ ràng. Vậy mà cậu ấy, vẫn yêu, vẫn nhớ về nó từng giây, từng phút. Không ít lần tôi nhìn thấy nó gửi về phương trời Nam một cái nhìn mông lung, khắc khoải. Tình yêu quê hương là như thế sao? Nó có thể khiến người ta trăn trở và thổn thức đến thế sao?
Tối hôm qua, kể cả khi mẹ bắt đầu thu dọn hành lý, tôi cũng hoàn toàn không có chút ý niệm nào. Cả khi mẹ dặn dò tôi đủ điều, còn chép vào sổ tay cho tôi nhớ, tôi cũng còn thấy mơ hồ lắm. Mãi đến bây giờ, khi đang ngồi vắt vẻo trên lưng bác Edward Prince. Mẹ tôi và Hoàng Tử đang vội vã đi sau. Tôi quay lại nhìn mẹ. Bà nhìn tôi lo lắng, Hoàng Tử thì há mỏ ra cười với tôi. Tôi mỉm cười với họ, ra vẻ như mình vẩn ổn. Không dưng, tôi cảm thấy có gì bứt rứt trong lòng khó tả. Như trong tôi đang có một con Starly đang kêu lên chiêm chiếp tuyệt vọng khi nhận ra thế giới này thật mênh mông trùng điệp trong khi đôi cánh bé nhỏ của nó còn chưa kịp sẵn sàng. Tôi gục đầu lên tấm vai xanh của bác.
_Anh Edward, tôi nghĩ ta nên đưa thằng bé đến trạm xá cho chắc.
_Không sao, thằng bé chỉ bị thương bên ngoài thôi, cộng thêm sợ hãi quá độ. Chị với cháu cứ đến nhà tôi. Elle sẽ lo cho cháu tận tình.
Elle là tên mẹ của Hoàng Tử. Mẹ tôi vẫn đang đằn đo. Tôi nháy mắt cho mẹ biết mình vẩn ổn. Thực ra một phần cũng vì tôi chợt nhớ món bánh tảo biển bác Elle hay làm. Dù nó có vị mằn mặn nhưng không hiểu sao tôi lại rất thích. Tôi cũng thích cảm giác được ngắm những đồ trang trí đắt tiền trong nhà Prince. Một ngày nào đó, tôi sẽ sắm những vật dụng tinh xảo ấy cho nhà mình. Chợt tôi nhớ ra một chuyện, tôi bảo với mọi người:
_Mình sắp đến chỗ nhà bác Thị Trưởng rồi. hay ta nên báo với bác ấy về lão Silver?
4 người chúng tôi khựng lại. Mẹ tôi tán đồng ý kiến này:
_Phải đấy anh Edward. Chuyện này giải quyết nhanh trong hôm nay. Lão điên đó cần phải bị xử lý càng sớm càng tốt. Mẹ con chúng tôi không muốn sống trong lo âu thế này.
_Ta sẽ bắt hắn vì tội gì? Hành hung người khác? Vì một quyển sách? Chắc chắn hắn sẽ sớm được tại ngoại thôi. Chị cứ bình tĩnh. Vả lại, ngài Hound bây giờ cũng không có nhà đâu.
_?!
_Hầu hết mọi người đang tập trung tại Quảng Trường Entei, tôi cũng đang thắc mắc có chuyện gì xảy ra ở đó. Bố con tôi lúc nãy có nhìn thấy.
Tôi nhớ tới hình ảnh dòng Pokemon đang hối hả chạy đi. Vì một con Pokemon tên Ho… gì đó. Tôi nhìn về phía Bắc. Nơi có quảng trường khuất sau nhiều dãy nhà lớn. Đang có tiếng ồn ào từ đâu vang lại
_Bố ơi, mình tới đó xem đi!
Hoàng Tử reo lên, nó đảo mắt tìm sự đồng thuận. Bác Edward cân nhắc:
_Ta về lo cho Mar trước đã. Vả lại, trước đây có một lần một tên Ditto đã giả mạo Suicune làm cả thành phố xôn xao. Bố đoán lần này chắc cũng chẳng có gì để xem đâu.
Tôi thì vẫn đang nhìn mơ màng về phía ấy. Thình lình, có một cái gì đó khang khác trong mắt tôi, Bác Edward đã lầm!
Không cần chờ tôi lên tiếng , Cả 4 người chúng tôi cùng nhìn về phía nó. Một khối hoàng hơn khổng lồ!. Chính xác là có cái gì đó đã khuếnh đại ánh sáng của hoàng hôn lên gấp nhiều lần, mà lại là từ phía Quảng Trường. Ánh vàng cam đổ trùm xuống toàn thị trấn. Cứ như tôi đang được tắm trong một bể nước cam thuần khiết. Ban đầu, nó còn sáng sáng màu vàng, rồi từng tia sáng dần đậm đặc, còn đặc hơn cả đất của đồi Than Hồng. Chúng tôi quay nhìn nhau , nhiều âm thanh vang lên từ phía Quảng Trường lại kéo ánh mặt chúng tôi dán chặt về nơi ấy.
Thế rồi, ánh sáng như vỡ òa. Một quả cấu trắng thổi bùng lên. Xung lực của nó khiến tôi bàng hoàng. Mắt tôi như nhòe đi. Tôi lấy hay tay dụi dụi mắt và tức tốc nhìn vào nguồn sáng đó. Miệng tôi há hốc. Thứ tôi đang nhìn thấy kia. Thứ đang nuốt lấy màn đêm kia. :Là một ngọn lửa. Một ngọn lửa khổng lồ, uốn lượn và bập bùng .
Ở phía tôi mà còn nhìn thấy được. Có nghĩa là ngọn lửa này lớn không tưởng. Chắc phải cao 10 mét là ít. Thậm chì tôi còn cảm nhận được sức nóng của nó. Ngọn lửa ở đuôi tôi đang run lên kích động. Cả mẹ tôi cũng thế. Fire Pokemon rất nhạy cảm với nguồn nhiệt cực lớn thế này. Cảm giác này hệt như lúc tôi ở cạnh lò sưởi hay vỉ than. Nhưng màu sắc của lửa lại hoàn toàn khác.
Tôi biết mắt tôi thị lực vẫn còn tốt, thế nên tôi chắc chắn rằng mình đã nhìn thấy đến 5-6 màu của lửa. Cam, Đỏ, Trắng, Hồng, Xanh Lục, Xanh lam…Màu sắc rực rỡ hòa quyện nhảy múa làm say đắm lòng người và thổi bùng lên trong họ sự ngưỡng mộ trước vẻ huyền diệu của tạo vật.
Ngỏn lửa bắt đầu thấp dần. Tôi không thấy nó sau những ngôi nhà cao lớn nữa. Ánh sáng cũng dần dần dịu đi. Tiếp ngay sau đó. Một loạt tiếng Pokemon vang lại. có cái gì đó đã vừa diễn ra, nó đang gây chấn động khắp cả thị trấn. Hoàng Tử, giơ cánh về phía trước, mỏ nó chỉ kịp thốt lên mấy tiếng : “A..a”
Ban đầu, tôi khống thấy gì, nhưng rồi một chùm sáng màu cam từ phía đó đang lôi cuốn sự chú ý của tôi. Một cái gì đó đang bay lên . Nó sáng rực, chói lòa nhưng tôi vẫn nhận ra cái gì đang ở trong đấy. Một con Pokemon chim khổng lồ. Con chim có đôi cánh đỏ, cái đuôi vàng, tôi không nhìn rõ nó vì ở khá xa nhưng tôi biết chắc đây là một con chim khổng lồ. Lẽ nào…đây chính là…?
_Ho-oh…!
Bác Edward và mẹ tôi gần như phát ngôn cùng một lúc. Con chim thần đang bay thẳng về hướng chúng tôi! Hoàng Tử hét lên:
_Mar, tớ đã bảo cậu tớ thấy con chim này lúc ở đồi Than Hồng mà! Nó có thật!
Tôi ngẩng đầu thẳng lên trời, Hoảng Tử cũng làm thế và nó chới với suýt ngã. Ho-oh bay rất nhanh và không một tiếng động. Cả một tảng màu đập vào mắt tôi rồi lướt qua trong tích tắc. kéo theo sau một chùm cầu vồng lấp lánh. Nó khuất khỏi tầm nhìn chúng tôi rất nhanh, mang theo bao dấu chấm hỏi vùi chôn vào bí mật. vệt cầu vồng nó để lại vẫn sáng lên trong đêm và không chỉ có thế…
_Bác Edward, cái gì kìa!
Tôi chỉ tay về một thứ gì nhỏ nhắn, đang rơi chầm chậm giữa không trung. Cách chỗ chúng tôi không xa lắm. cả bốn tức tốc chạy theo. Mẹ tôi nhanh hơn. Bà bắt đầu leo thoăn thoắt trên những mái nhà. Tôi không thể đoán được nó là thứ gì. Chúng tôi chạy đến một ngã ba thì không thấy mẹ và vật kia đâu nữa. Hoàng Tử đang thở phì phò. Tội nghiệp, nó không quen chạy thế này. Bác Edward và tôi thì đảo mắt nhìn chung quanh.
_Phịch!
Mẹ tôi vừa nhảy xuống từ một mái nhà phía sau. Bà chạy đến chỗ chúng tôi, tôi không đọc được cảm xúc của mẹ lúc này. Có cái gì phức tạp lắm, và rồi bà xòe tay ra.
Nằm gọn trong tay mẹ tôi, một cong lông vũ rất lạ kì. Dường như nó đang phát sáng nhè nhẹ. Chót của nó màu đỏ, rồi cam, vàng, đến ngọn màu phớt tím. Hệt như màu của càu vồng. Dù trước kia tôi từng thấy nhiều lông chim lũ Flying Pokemon bay vào vườn tôi để lại nhưng tôi dám cá không có sợi nào lớn và lạ lùng như thế này. Một chút gì rớt rơi của con Pokemon thần thoại kia của đủ để làm mê mẩn người đời.
_Mẹ ơi, cho con cầm thử nhé!
Tôi với tay, mẹ trao nó cho tôi. Gần như ngay lập tức, tôi thấy như có một luồng nhiệt tryền vào mình. Từng thớ lông mịn của nó ấm nóng một cách kì lạ, Tôi vuốt nhè nhẹ lên thớ lông mềm mượt này. Thình lình, tôi thấy” nóng trong người”! Chính xác là cảm giác nóng kì lạ từ cái cặp ông Tiger cho tôi. Tôi kêu lên:
_Mẹ! Có cái gì đó trong cặp con!
Mẹ tháo cặp tôi ra, bà lấy ra một thứ, tôi không xa lạ gì với nó. Chỉ khoảng nửa tiếng đồng hồ trước đây, tôi đã liều chết bảo vệ nó: Quyển “ Thần Thoại Pokemon”
Quyển sách trong tay mẹ tôi đang nóng sáng một cach kì lạ, chợt nó run lên bần bật, Hoàng Tử hốt hoảng, nó e dè núp sau bác Edward. Mẹ tôi buông quyển sách ra. Nó bay lên cao rồi rớt phịch xuồng đất, mở toang trước mắt chúng tôi với từng trang đang lật phành phạch.
Nó dừng lại. Lúc này, tôi đã tụt xuống khỏi lưng bác. Hoàng Tử níu vai tôi, chúng tôi tiến đến gần quyển sách như đang gỡ một quả mìn nổ chậm. Mẹ lấy tay khều nhẹ quyển sách. Nó không còn nóng nữa. Bà cầm nó lên, rồi chìa cho chúng tôi xem. Trên trang sách trước mặt, cũng vẫn viết bằng chữ Unown, nhưng ngay ở hình minh họa, nó đã khiến tôi chú ý: Một con chim có cánh rất lờn, nhiều màu, có một cái mào to và mỏ dài, cộng thêm cái đuôi xòe rực rỡ, tôi khẳng định: Trang sách này đang viết về Ho-oh. Một hiện tượng thật phi thường. Lẽ nào chính vì chuyện này mà lão Silver muốn có được quyển sách?
Có lẽ cả mẹ và bác đều đang suy tư. Cả Hoàng Tử cũng nhăn mặt nhìn vào quyển sách. Chúng tôi đều không biết phải xử lý với nó sao bây giờ. Mẹ quay sang tôi:
_Mar, mẹ quyết định rồi, mẹ sẽ trả nó lại.
_Mẹ!
_Không nói gì nữa. Thứ này chỉ mang tai họa đến cho chúng ta thôi.
_Chị Maka, chị có thể nói rõ hơn cho tôi biết về quyển sách này được không ạ?
_Trước đây nó là tài sản của chồng tôi. Ừm…Nó là vật chỉ mang lại tai họa. Dynast không nên đem nó về đây. Ôi…
Mẹ tôi nhìn suy sụp hẳn. Tôi thấy nhói trong lòng. Tôi muốn khám phá nó vô cùng nhưng nó lại làm mẹ buồn thế này…Tôi rối trí quá, chẳng biết phải làm sao nữa. Thình lình, sau lưng chúng tôi có gì đấy xôn xao. Chúng tôi thấy từ xa, một đám đông nhốn nháo đang chạy đến. Tức thì, mẹ tôi nhân ra tình thế và giấu biến quyển sách đi. Tôi cũng giật mình giấu sợi lông chim vào cặp. Dẫn đầu dóng người đó là ngài thị trưởng Hound Flame. Ông phóng đến chỗ chúng tôi , có vẻ đang rất phấn khích:
_Mọi người,…có nhìn thấy gì không?Tôi…tôi không thể tin vào mắt mình được nữa.
_Ông Hound, có phải …Ho-oh đã tới thị trấn chúng ta rồi sao?
_Phải…phải. Ngài thật tuyệt vời, con chim phượng hoàng thần thoại.
_Vây ngọn lửa vừa rồi cũng là do Ho-oh gây ra sao?
_Phải. Chính ngọn lửa đó đã hồi sinh bức tượng Entei của thị trấn chúng ta!
……………………………………………………….
Ngày mới đón chào tôi qua một cái lắc mạnh của mẹ. Trời đã vội hửng nắng từ lúc nào, tôi ngáp dài và định vươn vai một cái, thình lình, cơn tê buốt ở bên sườn lan lên hệ thần kinh làm tôi rên nhói. Cơn đau hôm qua vẫn còn âm ỉ. Mẹ nhẹ nhàng đưa tay đỡ tôi dậy.
Hôm qua, sau khi ngài thị trưởng tuyên bố. Chúng tôi cùng đến quảng trường . Bức tượng Entei hôm nào đã bị sét đánh nát vụn. Giờ đây đã tạo hình trở lại, uy nghi và dũng mãnh. Quyền năng của Ho-oh thật kì diệu. Cả trăm Pokemon hôm đó đều đã được tận mắt chứng kiến. Ho-oh tung một luồng lửa vào đống đổ nát. Bức tượng cứ thế mà được xây dựng lại. Chuyện này nếu không phải tận mắt chưng kiến thì nghe thật là hoang đường!
Bác Elle hôm qua đã tẩm thuốc cho tôi ở các vết thương rất kĩ. Dù hơi buốt nhưng cảm giác quả là dễ chịu hơn hẳn. Mẹ tôi dắt tôi xuống lầu ăn điểm tâm như bình thường. Tôi nhận ra tờ báo nơi khe cửa, liền hộc tốc chạy đến đọc. Trên báo có đăng một loạt bài về sự xuất hiện đột ngột của Ho-oh chiều hôm qua. Mẹ thấy tôi đang đọc chăm chú, chợt bà lắc đầu e ngại…
Tôi uống ly sữa ừng ực , ăn ngấu nghiến miếng bánh mì trên bàn. Trong lúc đó, mẹ tôi hỏi bâng quơ:
_Con chuẩn bị đồ đạc xong hết cả chưa? Chiều nay 5 giờ mình đi đấy.
5 giờ chiều nay tôi sẽ lên ga đến thành phố Coronet. Dạo gần đây dù có nhiều biến cố nhưng việc tôi nhập học vẫn phải được tiến hành bình thường. Tôi thở phào một tiếng. Mẹ lại hỏi:
_Mar, sợi lông chim hôm qua con cầm đâu rồi?
Tôi giật mình đánh thót. Mẹ cũng đinh thu hồi sợi lông đó như đã định làm với quyển sách sao? Tôi đã để nó dưới gối nằm. Chắc hôm qua mẹ nhìn thấy tôi cho vào cặp. Mẹ có lục cặp tôi không? Tôi nhìn cái cặp đang phơi trên móc, khóa còn nguyên. Phù, sao tôi có thể nghĩ mẹ sẽ làm những chuyện đó chứ. Thực tình không hiểu sao, tôi rất thích sợi lông đó. Tôi chưa từng thấy thứ gì đẹp và huyền bí như thế. Nó đem cho tôi một cảm giác thân thiện lạ lùng. Tôi đánh ực trước khi nói với mẹ:
_Mẹ hỏi làm gì ạ?
_Mar, con không nên dính dáng đến các legend nữa, con đưa nó cho mẹ đi, mẹ sẽ đưa nó cho các nhà nghiên cứu.
Vậy ra là tôi nghĩ đúng. Mẹ muốn lấy nó nhưng mẹ nói thẳng ra thế này cũng tốt. Từ khi bố…mất tích, mẹ có vẻ khó tính và kiểm soát tôi kỹ hơn xưa. Bây giờ tôi có nên nói dối mẹ không?
_Con để nó ở trong cặp đấy mẹ.
_Ừ
_Mẹ, con thích nó lắm. Nó không gây hại gì cho con đâu!
_Mar, an toàn của con phải được đặt lên trên hết! Con đưa nó cho mẹ đi
Tôi tiu nghỉu, bước tới lấy sợi lông vũ. Mẹ tôi quay trở lại bếp nấu tiếp món canh cải hầm cho bữa trưa. Khói bốc lên ngào ngạt. Tôi đang mở cặp ra, tay mò vào lấy sợi lông vũ. Vừa cầm nó lên tay, tôi thấy quyến luyến lạ. Tôi mong mẹ tôi sẽ nghĩ lại, và bà làm thế thật!
_Mar!
Mẹ tôi đang sững người trước bếp. Cái muôi nấu canh của bà đang từ từ cong vòng lại như đang chịu một lực kéo vô hình. Mắt bà nheo lại, bà đang làm những hành động lạ lùng mà tôi chưa từng thấy bao giờ, cứ như đang tự nói chuyện với chính mình vậy:
_Không, tôi xin, cháu nó không thể!
Bà nhăn mặt một cách khổ sử. Lắc lắc mình như để xua đi một vài cảm giác ám muội gì đó. Bà nói trong khổ sở:
_Thôi được, nếu đó là điều ông muốn!
Sắc mặt bà trở lại bình thường. cái muôi đã trở lại như cũ từ bao giờ. Mẹ tôi đánh thượt thở dài. Bà lại tiếp tục nấu canh và buông miệng:
_Mẹ không lấy nó nữa đâu, con cứ giữ lấy.
Tôi chẳng hiểu gì cả. Chuyện vừa rồi là thế nào? Mẹ tôi đã nói chuyện với ai? Mẹ đang quay mặt đi, cố ý tránh ánh nhìn của tôi . Tính mẹ tôi khi đã muốn giấu cái gì thì khó ai mà dò được. Tôi quyết định không hỏi han gì nữa mà leo lên gác thu dọn vài món đồ dùng cá nhân. Tôi cũng chẳng muốn mang gì nhiều và cũng chẳng biết phải mang gì. Mẹ tôi đã xếp xong cho tôi cả một cái Vali rồi. Có lẽ chiều nay tôi sẽ ra vườn hái vài trái Apricorn ăn cho đỡ nhớ…
Trưa hôm đó, sau khi tôi ăn xong, lên gác đã thấy quyển sách kì bí đó. Nó nằm ngay ngắn trên giường tôi, im lìm và thách thức…
……………………………………………………………….
“ Chuyến tàu tốc hành Rapidash đi thành phố Coronet sẽ khởi hành trong vòng 30 phút nữa. Xin quý khách đã có vé nhanh chóng lên tàu. Xin cảm ơn.”
Tiếng loa vang lên làm tôi như ù cả tai . Hai mẹ con tôi đang chen lấn ở sân ga đông đúc này. Gia đình Prince cũng vừa đến kịp. Nó mang tới 3 cái vali to sụ! Trong khi tôi chỉ có một cái bé tẹo. Hoàng Tử hôm nay đang có vẻ phấn khích lắm, Nó cười nói huyên thuyên với tôi. Mẹ tôi và hai bác thì lùi ra một góc đứng nói chuyện. Tôi dám cá họ đang nói về tôi.
_Mar, cậu đây rồi!
Tôi quay phắt lại và trông thấy một con chó nhỏ lông đỏ đang vẫy tay chào mình.
_Bobby?
Tôi nhận ra con chó lửa thuộc họ Growlithe này. Hoàng Tử cũng nhận ra, trước đây nó không thân với bọn tôi lắm nhưng cậu ấy vẫn vẫy cánh chào. Đằng sau nó, mọt khối lông xù khổng lồ từ từ tiến đến, ngài Hound Flame:
_Cháu chào ngài Thị Trưởng!
Bọn tôi đồng thanh reo lên. Bố mẹ bọn tôi cũng nhận ra và đến chào ngài. Bobby nói với bố nó:
_Hai bạn này sẽ cùng con nhập học phải không bố?
_Ừm!
Trước đây tôi luôn kính trọng thị trưởng nhưng vừa nãy, tôi thề là có nhìn thấy ông ấy nhếch môi một cái. Thế là ý gì? Một đứa dân nhập cư và một đứa nhà nghèo không xứng đáng được học cùng con ông hay sao? Ngài Hound nói, giọng rõ to:
_Ba cháu phải biết là ba chau rất vinh dự được nhận làm học viên của Royal Mew. Nhiều gia đình hằng mong muốn mà không được. Dĩ nhiên là trừ khi có một phép lạ nào đó.
Câu nói này dường như đang nhắm vào tôi.
_Cả ba phải cố gắng học tập, không được làm mất mặt thị trấn của chúng ta, các cháu có rõ không? Các cháu có biết trường Royal…
Trước khi bệnh nói dài, nói dai, nói dại của các quan chức được dịp phát huy, Một tiếng loa nữa cắt ngang luổng suy nghĩ của tất cả. Chết thật! Chúng tôi đã nấn ná quá 15 phút rồi!
Bác Edward lật đật xách hành lý, mẹ con tôi cũng lao theo. Ngài Hound và con trai vẫy chào bọn tôi. Trông hô vẫn đủnh đỉnh vì hành lý đang được bọn Magmar đầy lên tàu. Tôi đón Bobby còn được ngồi toa hạnh nhất.
Chuyến tàu số SE1321 đã hiện ra trước mắt chúng tôi. Tôi đoán chắc chỉ có ba đứa là học sinh đi trên tàu này. Những đứa nhập học trường Latios & Latias hình như sẽ đi trể hơn. Hàng trăm Pokemon đi lại ì ạch ở đây, Tôi thấy trong số họ, có những nụ cười, những nỗi bực dọc, cà nỗi buồn và nước mắt nữa…
Đến trước cửa tàu, chúng tôi dừng lại. Bác Elle thúc Hoàng Tử lên xe. Nó cứ nấn ná, mắt bắt đầu rưng rưng bật khóc. Rồi mẹ nó cũng khóc. Hai mẹ con ôm chặt lấy nhau. NHư một hiệu ứng, mẹ tôi cũng cúi xuống chỗ tôi. Bà vòng tay qua vai và ôm tôi thật chặt. Có cái gìi ườn ướt trên vai tôi nhỏ xuống, êm ái, tái tê mà nóng bỏng. Hai mẹ con nhìn nhau:
_Mar ơi, mẹ biết con mạnh mẽ lắm. Không có khó khăn nào làm con chùn bước đâu, đúng không? Hãy học thật tốt và đừng làm mẹ phải thất vọng nhé.
Bà lại siết lấy tôi lần nữa. Tiếng loa thứ ba vang lên. Chỉ còn năm phút. Tôi nói nhanh với mẹ:
_Mẹ…Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Mẹ ơi!,
_Ừ, mẹ biết rồi, con lên tàu đi, trễ rồi!
Tôi rời vòng tay mẹ ra, rời bến bờ che chở của mình ra. Bước lên thềm tam cấp của cửa tàu. Hoàng Tử không như tôi, nhìn nó suy sụp lắm. Bác Edward động viên nó:
_Coi kìa, con là con trai mà, phải cứng rắn lên chứ, nhìn bạn Mar xem!
Bác đưa nó lên tàu cùng tôi, rồi quay sang nói, giọng chân thành:
_Hai đứa chăm sóc nhau cho tốt nhé. Mar, bác giao Peni cho cháu đấy. Có gì nhớ bảo ban nó thay bác.
Tôi nói dạ. Tay nắm chặt lấy cánh của Peni. Dòng Pokemon hối hả lên tàu làm chúng tôi bắt buộc phải đi vào. Tôi kéo Hoàng Tử đi, kèm theo cả mớ hành lí dày cộm của nó. Bên ngoài cửa sổ. mẹ và hai bác vẫn đi theo chúng tôi. Hô hét lên những lời dặn dò gì đó mà vì ồn quá nên tôi không nghe rõ. Tổi mỉm cười, vẫy tay với họ.
Chúng tôi yên vị chỗ ngồi. đoàn tàu đã bắt đầu lăn bánh. Hoàng tủ ngồi đối diện tôi. Ánh mắt mơ màng của nó nay lại ướt đẫm. Nó ngoái ra cửa sổ nhìn về đằng xa. Cả tôi cũng đang làm như thế.
Tiếng xình xịch bắt đầu to dần . Con tàu nặng nề bắt đầu dời bánh, dẫn đường cho những kẻ lữ hành lạc lối. Tôi vẫn mỉm cười với mẹ ở đằng xa. Hoàng Tử thì lại thút thít. Tôi vẫn nắm lấy cánh nó an ủi.
Đoàn tàu đi nhanh dần, kéo theo những ước mơ và những mảnh đời li biệt. Những bóng người trên sân ga giờ đây chỉ còn là những chấm nhỏ li ti, mờ mịt phía cuối con đường. Trước đấy, tôi không hề nhỏ một giọt nước mắt nào. Từ ngày bố ra đi, tôi tự hứa mình không bao giờ được khóc, không bao giờ được để cho mẹ phải buồn nữa. Ấy vậy mà…mắt tồi giờ sao cay cay quá. Không, không phải đâu, chắc chỉ là bụi bay vào mắt thôi, chỉ là bụi bay vào mắt thôi mà…
 

Bình luận bằng Facebook

Pokémon Center

Pokémon Center Việt Nam

Cộng đồng Facebook của NintendoVN

Top