Cậu chuyện mà tôi sắp kể sau đây có thể không có thật với bạn, ít ra là trong thế giới của các bạn. Nếu bạn là một người lớn, những người quả quyết là mình không thể đi trên cái cầu vồng hay gặp ai mua gì thì liền hỏi giá, có lẽ bạn sẽ dẹp câu chuyện này sang một bên, xem nó như một cậu truyện cổ tích. Nhưng mọi việc sẽ lại khác nếu như bạn là một đứa trẻ, một đứa trẻ vừa đến tuổi đi học đang sống tại Ember Town tại vùng đất Poco Land xa xôi trù phú. Và còn đặc biệt hơn, nếu bạn là một chú Pokemon, loài sinh vật kì diệu với hơn 600 chủng loài khác nhau đang củng sinh sống và tồn tại trên quê hương Pocoland xinh đẹp này.
…………………………………………..
---------- Post added at 11:15 PM ---------- Previous post was at 11:14 PM ----------
…………………………………………..
Quà hồ đào non ngọt lịm đang tan dần trong cuống họng tôi. Bố Dynast có từng bảo rằng loại quả này ăn nhiều có thể gây độc nhưng tôi mặc kệ. Tôi chuyền cành sang cây Black Apricorn, vị nó hơi chát. Tôi thích Red Apricorn hơn nhưng tuần trước bố đã bán nó cho một gia đình Typholosion mất rồi. Tôi lại ngồi xuống xếp đá trong vườn thành những hình thù lạ mắt. Dù sao, với một chú khỉ Chimchar non như tôi, việc bị cấm túc trong nhà quả là một cực hình. Chỉ vì thứ ba tuần trước, trong lúc vui chơi ngoài vườn Sấm Giật, tôi có vô tình quệt lửa vào thằng Seedot hay mít ướt. Ông bố già Shiftry của nó thì lại nổi tiếng hắc ám nhất xóm này. Gia đình nó sống trên một cái cây cao um tùm ở ngoại ô, là một trong số ít những cái cây mà có cho vàng tôi cũng chẳng dám trèo lên bao giờ. Người ta hay nhìn thấy lão Shiftry lao đi thoăn thoắt trên phố, hễ có ai định nói gì lão thì lão quắc mắt nhìn ghê rợn lắm. Ấy vậy mà cái lão lập dị đó lại đến nhà tôi, phàn nàn không ngớt về việc tôi đã hiếp đáp đứa con trai bé bỏng của lão tàn bạo thế nào. Nghệ thuật phóng đại bậc thầy của lão đã làm cha tôi rất bực mình. Ông bắt tôi xin lỗi và giờ đây phạt tôi ở đây thế này. Đáng ra tôi có thể trèo rào và phóng ra ngọn núi sau nhà, núi Than Hồng. Có nhiều nàh Fire Pokemon ở gần đó. Bọn chúng hợp với tôi hơn, không như tụi Grass và Bug Pokemon, lúc nào chúng cũng né tôi ra một bên như tôi là một tên khủng bố đang giắt 5kg bom bên người không bằng.
Có ai đó đang giẫm sột soạt lên lá. Đôi tai khỉ của tôi nghe rõ tiếng kẻ đột nhập đang rón rén từng bước tiến vào từ gó trái khu vườn cách chỗ tôi chỉ chừng ba mươi bước chân. Tên này có vẻ có nhiều kinh nghiệm, bằng chứng là hắn vào đây êm ru. Nhưng tài thế nào mà qua được mắt tôi cơ chứ? Thường thì vườn của tôi cũng có nhiều vị khách không mời mà đến. Chỉ tính riêng việc vườn của một Fire Pokemon như gia đình tôi mà có nhiều cây thế này thì cũng là hơi lạ rồi. Thường ngày có nhiều Pidgey bay ngang qua đây, có cả Spearow và Starly nữa, nhưng hiếm khi chúng dám lấy cắp quả nào trong vườn. Cũng như Grass và Bug Pokemon, chúng củng sợ Fire Pokemon như sợ cọp, và mặc dù chiêu Ember của tôi còn yếu nhưng cũng dư sức dọa được cả đàn cong đuôi lên mà chạy.
Trở lại vấn đề kẻ đột nhập, có lẽ là tôi biết kẻ này, biết khá rõ là đằng khác. Tôi chờ hắn tiến gần, tiến gần hơn, thận trọng từng bước một. Bản thân tôi vẫn loay hoay xếp đống cuội hay lấy gậy vẽ vời vô nghĩa lên đất. Hắn đến gần lắm rồi, tôi nghẽ rõ hơi thở đều đều của hắn, tiếng tim đập thình thích trong lồng ngực. Thời cơ đã đến!
_Khè!!!!!!!!!
_Á!!
Tôi quay mặt lại, phùng mang trợn má, tay kéo mắt, lưỡi lêu lêu phì phò. Tên kia chỉ kịp á lên một tiếng rồi ngã bổ chửng ra đất, tôi bưng miệng cười khanh khách:
_Há há, chết chưa!
_Sợ quá, cậu làm tớ đứng tim mất!Hức
Con chim cánh cụt xanh lơ bắt đầu rưng trức. Pipi, chú chim cánh cụt Piplup bạn tôi là một đứa hay mít ướt vô cùng. Tôi trêu nó:
_Lêu lêu, chim cánh cụt khóc nhè kìa!
_Tớ không có khóc. Cậu chơi kì quá!
_Ai kì nào? Chẳng phải cậu cũng định hù tớ phải không? Bây giờ bị hù lại nên ức chứ gì?
Nó trợn mắt nhìn tôi rồi quay đi giận dỗi. Tôi tủm tỉm chạy tới giỗ nó:
_Thôi nín đi, người ta thấy hoàng tử mà khóc thì kì lắm
_Tớ không có mà!
_Ừ thì không có, cậu ăn trái Whiter Apricorn này không? Tớ hái xuống cho!
Nói xong, không đợi nó đồng ý, tôi leo thoăn thoắt lên cái cây trước mặt, chỉ trong 3 phút, tôi hái được hơn mười quả rồi tuột xuống trong sự trầm trồ của nó. Vì nó là chim, mà lại là chim cánh cụt nên với nó, cảnh tượng Pokemon khác đang bay lượn hay trèo cây là một cái gì đó lạ mắt lắm.
Nó nhanh chogn quên cả việc ban nãy và ăn những quả mọng một cách ngon lành. Thật khó mà tưởng tượng được là tôi, một chú Chimchar và một con Piplup như nó lại có thể chơi với nhau vui vẻ thế này. Gia đình nó chuyển đến vùng này hơn một năm trước. Họ đến từ một vùng ở đâu đó tận phương Nam, theo lời nó kể thì ở đó mùa Đông không bao giờ hết với băng dầy và tuyết phủ quanh năm. Thảo nào mà nó chuyển đến đây. Nghe đâu, nó thuộc dòng dõi quý tộc và ở nhà, ai cũng gọi nó là “Hoàng Tử”. Nhưng Hoàng Tử chỉ được thoải mái ở nhà thôi, lúc ra phố chơi với tụi tôi, nó lúc nào cũng rụt rè, khép nép. Hiếm khi thấy Water Pokemon đi xa bờ thế này nên lần đầu gặp nó, đứa nào cũng túm tụm hỏi han rối rít. Nhưng sau mấy ngày chỉ toàn thấy nó ậm ừ , bọn tôi đâm chán và lơ dần nó đi.
Cơ duyên khiến tôi làm quen với nó cũng thật là cười ra nước mắt. Có dịp, tôi sẽ kể các bạn nghe sau, bây giờ thì tôi phải trả lời câu hỏi của nó cái đã:
_Mar này, tớ có chuyện này muốn nói
Mar là tên tôi, Tôi đang nghĩ thầm có việc gì mà dù biết tôi bị cấm túc, nó vẫn lẻn vào tận đây như thế này. Loay hoay một hồi với mớ giả thuyết, tôi bảo rằng mình chịu. Hoàng Tử quay hẳn sang tôi, mắt nó sáng bừng lên:
_Mar ơi, cậu biết không, tớ đã được nhận vào Mew School rồi!
_Ow!
Hoàng Tử nhìn tôi, mặt rạng ngời, tôi ngây người ra một lúc. Thằng bạn chí cốt không hề biết rằng, tôi như vừa bị sét đánh ngang tai(Chưa trúng tai, cũng chưa bị chẻ làm hai nhưng mà gần die mất rồi).
Mew School là một ngôi trường đặc biệt, được đặt tên theo một vị Thánh ở thế giới chúng tôi. Đó là nơi quy tụ những học sinh ưu tú của toàn thế giới. Những ai tốt nghiệp ở đó sau này đều trở thành những Pokemon hùng mạnh nhất. Nghe đồn giáo viên ở đó phần lớn là những Legend, những con Pokemon mà tên tuổi đã trở thành huyền thoại. Đây là ngôi trường cổ xưa nhất, lớn nhất và cũng là hiện đại nhất. Cha tôi thường nói vậy. ông cũng đã từng tốt nghiệp ở đó nhưng vì sa cơ lỡ vận mà phải làm một viên chứng quèn ở thị trấn xa xôi này.
Việc Hoàng Tử được nhận vào trường có lẽ không có gì là khó hiểu, với xuất thân danh giá và có bố làm trưởng bộ Hải Quan của tỉnh. Tôi đã quên khuấy đi mất hôm nay là ngày trường phát giấy mời nhập học. Nhiều hồ sơ của các Pokemon non từ khắp nơi gửi về sẽ được chọn lọc . Những đứa nào được lựa chọn sẽ được gửi giấy báo . Dù biết trước ngày này sẽ xảy ra nhưng tôi cũng chợt thấy chạnh lòng, vì đâu không rõ. Không biết Hoàng Tử có đoán được suy nghĩ của tôi hay không, tôi vẫn phải tươi cười với nó:
_À há! Chúc mừng chúc mừng! Sướng nhé, cậu được vào trường tốp trên rồi, sau này cậu đi đâu, người ta cũng quỳ xuống hun chân cậu chùn chụt.
Không biết có phải vì câu nói mỉa của tôi không mà mặt nó buồn buồn, Nó lấy ra một tấm thiếp, in màu rất đẹp. Tôi nhận ra một kí tự rất đặc biệt của trường, nó rất tượng hình nên tôi không hiểu lắm. Đây chắc hẳn là giấy mời nhập học. Hoàng Tử đọc to lên cho tôi nghe rõ:
Kính gửi Pine Marine Prince,
Nhân danh Hiệu trưởng của trường Tiểu học Hoàng Gia Mew School, tôi trân trọng thông báo rằng bạn đã đủ điều kiện để được nhận làm học sinh của ngôi trường danh giá nhất hiện nay. ..
Hoàng Tử tạm dừng, nó nhìn tôi lo lắng, tôi lướt qua một loạt những câu bên dưới, nào là liệt kê về ngày thành lập trường, thành tích, đội ngũ giảng dạy…Có chi tiết là trường đã đứng vững qua Ba cuộc Đại Chiến Huyền Thoại. Cái này tôi có từng nghe ở đâu đó nhưng không nhớ rõ. Có một đoạn mà cả tôi và Piplup đều chú ý:
Bạn sẽ nhận được một vé tàu tốc hành đi kèm miễn phí đến thành phố Coronet. Số thứ tự của bạn là 16563. Bạn sẽ ở trong kí túc xá Water cho đến khi có thông báo mới. Để sẵn sàng nhập học, bạn cần chuẩn bị một số sách vở như sau:
_ Water Pokemon nhập môn- Terra Blastoise
_Nước, những điều cần biết- Misa Azumarill
_Mưới nguyên tắc bơi cơ bản- Danny Golduck
_Mối liên hệ giữa các nguyên tố- The Eevee Family
…
_Xem ra cậu phải mua nhiều nhỉ? Mà với gia đình cậu thì chắc dư sức, phải không?
_Tớ chán lắm, Mar à!
_Cậu chán gì, được học trường chuyên, được lên thành phố mà còn chán?
_Nhưng Mar không đi với tớ, Tớ ghét lắm!
Tôi im bặt. Bầu không khí chung quanh như chùng xuống. Hoàng Tử ngại ngùng nói tiếp:
_Tớ không muốn đi học trường này chút nào, lên đó, lại không có ai như Mar, không có ai chơi với tớ,
_Từ trước tới giờ, lần nào tớ bị bắt nạt, cậu cũng giúp tớ. Lúc nào cậu cũng làm tớ vui. Mình mới quen nhau mà bây giờ lại phải chia tay thế này…
Tôi im lặng không nói gì, cơn ghen tức vớ vẩn vừa rồi xẹp xuống. Đầu óc suy nghĩ mông lung, không hiểu sao tôi lại nói:
_Thôi nào, Pipi, cậu nghĩ xem, lên đó rồi cậu sẽ làm quen được bao nhiêu là Pokemon mới, biết đâu cậu sẽ tìm được ai tốt hon tớ thì sao? Tớ chỉ l;à con khỉ con bị cháy mông thôi mà!
Chợt thấy như mình lỡ lời, tôi nòi tiếp”
_Pipi yên tâm đi, dù thế nào thì mình cũng là bạn mà, thỉnh thoảng Pipi được về đây, mình sẽ lại đi chơi, có được không? Tớ sẽ không quên cạu đâu, và cậu cũng thế mà, đúng không?
Tôi cười toe toét hết cỡ, Hoàng Tử nhìn tôi cười cười. tôi không rõ trong nó, niềm vui được học trường mới lớn hơn hay nỗi buồn phải xa tôi lớn hơn. Nhưng dù sao, tôi cũng cảm thấy vui vì nó đã đến báo tin này. Một cái gì lành lạnh đột nhiên rơi trên mái đầu tóc xoăn nghệ thuật của tôi:
_Ôi, mưa rồi!
Tôi nhìn lên và thấy mây đen bắt đầu từ đâu kéo đến, nhanh như một cơn sóng dữ. Cũng như các Fire Pokemon khác, cảnh tượng này làm tôi khó chịu vô cùng. Nếu như đang đi ngoài phố mà gặp mưa thế này. Chắc chắn tôi sẽ cảm lạnh cả tuần lễ. Hoàng Tử hiểu rõ tình cảnh của tôi, nó chào tôi ra về, giấu vội bức thư vào cổ áo. Tôi chạy lạch bạch vào nhà. Tai vẫn còn nghe tiếng nó gọi:
_Tớ về nhé Mar, tạm biệt!
Ngay khi vừa đóng cửa, tôi nghe tiếng mưa bắt đầu nặng hạt dần. Quái, thế mà đài khí tượng Castform còn thông báo là nắng cả tuần cơ đấy. Đài truyền hình Rotom vừa phát tin về một trận áp thấp nhiệt đới ở phía nam đang mạnh dần thành bão. Một đợt cấm túc kèm với một đợt mưa rào, cả chuỗi ngày thật là hạnh phúc biết bao!
Tôi vớ lấy bịch lạc rang của mẹ , ngồi phịch xuống xem chương trình hánh động yêu thích. Ngôi sao Lucario của tôi trong tập này sẽ chiến đấu với một tổ chức Sableye bất hảo để giải thoát nàng Lopunny tội nghiệp. Trong lúc nhai nhóp nhép những miếng lạc giòn tan trong mồm, Tôi chợt nghĩ, hay chính xác là ước rằng, trong tay mình lúc này không phải là miếng khăn giấy chùi mấy miếng dầu dính mép mà là một tờ giấy mời của Royal Mew School.
Dĩ nhiên, tôi thừa biết là ngôi trường ấy sẽ chẳng bao giờ để ý đến một con Pokemon tỉnh lẻ như tôi. Có lẽ tôi nên chờ đợi một trường như Entei School, ngôi trường lớn nhất của thị trấn Than Hồng này. Trước đây, nó cũng khá nổi tiếng nhưng nghe đâu do thiếu kinh phí nên chất lượng đang tuột dốc. Dù sao được nhận vào một trường như vậy thì cũng không có gì phải phàn nàn. Họ sẽ gởi thư cho mình thôi. Chậm nhất là sáng mai. À, ít nhất là phải chờ cho qua cơn bão này đã…
Có ai đó đang giẫm sột soạt lên lá. Đôi tai khỉ của tôi nghe rõ tiếng kẻ đột nhập đang rón rén từng bước tiến vào từ gó trái khu vườn cách chỗ tôi chỉ chừng ba mươi bước chân. Tên này có vẻ có nhiều kinh nghiệm, bằng chứng là hắn vào đây êm ru. Nhưng tài thế nào mà qua được mắt tôi cơ chứ? Thường thì vườn của tôi cũng có nhiều vị khách không mời mà đến. Chỉ tính riêng việc vườn của một Fire Pokemon như gia đình tôi mà có nhiều cây thế này thì cũng là hơi lạ rồi. Thường ngày có nhiều Pidgey bay ngang qua đây, có cả Spearow và Starly nữa, nhưng hiếm khi chúng dám lấy cắp quả nào trong vườn. Cũng như Grass và Bug Pokemon, chúng củng sợ Fire Pokemon như sợ cọp, và mặc dù chiêu Ember của tôi còn yếu nhưng cũng dư sức dọa được cả đàn cong đuôi lên mà chạy.
Trở lại vấn đề kẻ đột nhập, có lẽ là tôi biết kẻ này, biết khá rõ là đằng khác. Tôi chờ hắn tiến gần, tiến gần hơn, thận trọng từng bước một. Bản thân tôi vẫn loay hoay xếp đống cuội hay lấy gậy vẽ vời vô nghĩa lên đất. Hắn đến gần lắm rồi, tôi nghẽ rõ hơi thở đều đều của hắn, tiếng tim đập thình thích trong lồng ngực. Thời cơ đã đến!
_Khè!!!!!!!!!
_Á!!
Tôi quay mặt lại, phùng mang trợn má, tay kéo mắt, lưỡi lêu lêu phì phò. Tên kia chỉ kịp á lên một tiếng rồi ngã bổ chửng ra đất, tôi bưng miệng cười khanh khách:
_Há há, chết chưa!
_Sợ quá, cậu làm tớ đứng tim mất!Hức
Con chim cánh cụt xanh lơ bắt đầu rưng trức. Pipi, chú chim cánh cụt Piplup bạn tôi là một đứa hay mít ướt vô cùng. Tôi trêu nó:
_Lêu lêu, chim cánh cụt khóc nhè kìa!
_Tớ không có khóc. Cậu chơi kì quá!
_Ai kì nào? Chẳng phải cậu cũng định hù tớ phải không? Bây giờ bị hù lại nên ức chứ gì?
Nó trợn mắt nhìn tôi rồi quay đi giận dỗi. Tôi tủm tỉm chạy tới giỗ nó:
_Thôi nín đi, người ta thấy hoàng tử mà khóc thì kì lắm
_Tớ không có mà!
_Ừ thì không có, cậu ăn trái Whiter Apricorn này không? Tớ hái xuống cho!
Nói xong, không đợi nó đồng ý, tôi leo thoăn thoắt lên cái cây trước mặt, chỉ trong 3 phút, tôi hái được hơn mười quả rồi tuột xuống trong sự trầm trồ của nó. Vì nó là chim, mà lại là chim cánh cụt nên với nó, cảnh tượng Pokemon khác đang bay lượn hay trèo cây là một cái gì đó lạ mắt lắm.
Nó nhanh chogn quên cả việc ban nãy và ăn những quả mọng một cách ngon lành. Thật khó mà tưởng tượng được là tôi, một chú Chimchar và một con Piplup như nó lại có thể chơi với nhau vui vẻ thế này. Gia đình nó chuyển đến vùng này hơn một năm trước. Họ đến từ một vùng ở đâu đó tận phương Nam, theo lời nó kể thì ở đó mùa Đông không bao giờ hết với băng dầy và tuyết phủ quanh năm. Thảo nào mà nó chuyển đến đây. Nghe đâu, nó thuộc dòng dõi quý tộc và ở nhà, ai cũng gọi nó là “Hoàng Tử”. Nhưng Hoàng Tử chỉ được thoải mái ở nhà thôi, lúc ra phố chơi với tụi tôi, nó lúc nào cũng rụt rè, khép nép. Hiếm khi thấy Water Pokemon đi xa bờ thế này nên lần đầu gặp nó, đứa nào cũng túm tụm hỏi han rối rít. Nhưng sau mấy ngày chỉ toàn thấy nó ậm ừ , bọn tôi đâm chán và lơ dần nó đi.
Cơ duyên khiến tôi làm quen với nó cũng thật là cười ra nước mắt. Có dịp, tôi sẽ kể các bạn nghe sau, bây giờ thì tôi phải trả lời câu hỏi của nó cái đã:
_Mar này, tớ có chuyện này muốn nói
Mar là tên tôi, Tôi đang nghĩ thầm có việc gì mà dù biết tôi bị cấm túc, nó vẫn lẻn vào tận đây như thế này. Loay hoay một hồi với mớ giả thuyết, tôi bảo rằng mình chịu. Hoàng Tử quay hẳn sang tôi, mắt nó sáng bừng lên:
_Mar ơi, cậu biết không, tớ đã được nhận vào Mew School rồi!
_Ow!
Hoàng Tử nhìn tôi, mặt rạng ngời, tôi ngây người ra một lúc. Thằng bạn chí cốt không hề biết rằng, tôi như vừa bị sét đánh ngang tai(Chưa trúng tai, cũng chưa bị chẻ làm hai nhưng mà gần die mất rồi).
Mew School là một ngôi trường đặc biệt, được đặt tên theo một vị Thánh ở thế giới chúng tôi. Đó là nơi quy tụ những học sinh ưu tú của toàn thế giới. Những ai tốt nghiệp ở đó sau này đều trở thành những Pokemon hùng mạnh nhất. Nghe đồn giáo viên ở đó phần lớn là những Legend, những con Pokemon mà tên tuổi đã trở thành huyền thoại. Đây là ngôi trường cổ xưa nhất, lớn nhất và cũng là hiện đại nhất. Cha tôi thường nói vậy. ông cũng đã từng tốt nghiệp ở đó nhưng vì sa cơ lỡ vận mà phải làm một viên chứng quèn ở thị trấn xa xôi này.
Việc Hoàng Tử được nhận vào trường có lẽ không có gì là khó hiểu, với xuất thân danh giá và có bố làm trưởng bộ Hải Quan của tỉnh. Tôi đã quên khuấy đi mất hôm nay là ngày trường phát giấy mời nhập học. Nhiều hồ sơ của các Pokemon non từ khắp nơi gửi về sẽ được chọn lọc . Những đứa nào được lựa chọn sẽ được gửi giấy báo . Dù biết trước ngày này sẽ xảy ra nhưng tôi cũng chợt thấy chạnh lòng, vì đâu không rõ. Không biết Hoàng Tử có đoán được suy nghĩ của tôi hay không, tôi vẫn phải tươi cười với nó:
_À há! Chúc mừng chúc mừng! Sướng nhé, cậu được vào trường tốp trên rồi, sau này cậu đi đâu, người ta cũng quỳ xuống hun chân cậu chùn chụt.
Không biết có phải vì câu nói mỉa của tôi không mà mặt nó buồn buồn, Nó lấy ra một tấm thiếp, in màu rất đẹp. Tôi nhận ra một kí tự rất đặc biệt của trường, nó rất tượng hình nên tôi không hiểu lắm. Đây chắc hẳn là giấy mời nhập học. Hoàng Tử đọc to lên cho tôi nghe rõ:
Kính gửi Pine Marine Prince,
Nhân danh Hiệu trưởng của trường Tiểu học Hoàng Gia Mew School, tôi trân trọng thông báo rằng bạn đã đủ điều kiện để được nhận làm học sinh của ngôi trường danh giá nhất hiện nay. ..
Hoàng Tử tạm dừng, nó nhìn tôi lo lắng, tôi lướt qua một loạt những câu bên dưới, nào là liệt kê về ngày thành lập trường, thành tích, đội ngũ giảng dạy…Có chi tiết là trường đã đứng vững qua Ba cuộc Đại Chiến Huyền Thoại. Cái này tôi có từng nghe ở đâu đó nhưng không nhớ rõ. Có một đoạn mà cả tôi và Piplup đều chú ý:
Bạn sẽ nhận được một vé tàu tốc hành đi kèm miễn phí đến thành phố Coronet. Số thứ tự của bạn là 16563. Bạn sẽ ở trong kí túc xá Water cho đến khi có thông báo mới. Để sẵn sàng nhập học, bạn cần chuẩn bị một số sách vở như sau:
_ Water Pokemon nhập môn- Terra Blastoise
_Nước, những điều cần biết- Misa Azumarill
_Mưới nguyên tắc bơi cơ bản- Danny Golduck
_Mối liên hệ giữa các nguyên tố- The Eevee Family
…
_Xem ra cậu phải mua nhiều nhỉ? Mà với gia đình cậu thì chắc dư sức, phải không?
_Tớ chán lắm, Mar à!
_Cậu chán gì, được học trường chuyên, được lên thành phố mà còn chán?
_Nhưng Mar không đi với tớ, Tớ ghét lắm!
Tôi im bặt. Bầu không khí chung quanh như chùng xuống. Hoàng Tử ngại ngùng nói tiếp:
_Tớ không muốn đi học trường này chút nào, lên đó, lại không có ai như Mar, không có ai chơi với tớ,
_Từ trước tới giờ, lần nào tớ bị bắt nạt, cậu cũng giúp tớ. Lúc nào cậu cũng làm tớ vui. Mình mới quen nhau mà bây giờ lại phải chia tay thế này…
Tôi im lặng không nói gì, cơn ghen tức vớ vẩn vừa rồi xẹp xuống. Đầu óc suy nghĩ mông lung, không hiểu sao tôi lại nói:
_Thôi nào, Pipi, cậu nghĩ xem, lên đó rồi cậu sẽ làm quen được bao nhiêu là Pokemon mới, biết đâu cậu sẽ tìm được ai tốt hon tớ thì sao? Tớ chỉ l;à con khỉ con bị cháy mông thôi mà!
Chợt thấy như mình lỡ lời, tôi nòi tiếp”
_Pipi yên tâm đi, dù thế nào thì mình cũng là bạn mà, thỉnh thoảng Pipi được về đây, mình sẽ lại đi chơi, có được không? Tớ sẽ không quên cạu đâu, và cậu cũng thế mà, đúng không?
Tôi cười toe toét hết cỡ, Hoàng Tử nhìn tôi cười cười. tôi không rõ trong nó, niềm vui được học trường mới lớn hơn hay nỗi buồn phải xa tôi lớn hơn. Nhưng dù sao, tôi cũng cảm thấy vui vì nó đã đến báo tin này. Một cái gì lành lạnh đột nhiên rơi trên mái đầu tóc xoăn nghệ thuật của tôi:
_Ôi, mưa rồi!
Tôi nhìn lên và thấy mây đen bắt đầu từ đâu kéo đến, nhanh như một cơn sóng dữ. Cũng như các Fire Pokemon khác, cảnh tượng này làm tôi khó chịu vô cùng. Nếu như đang đi ngoài phố mà gặp mưa thế này. Chắc chắn tôi sẽ cảm lạnh cả tuần lễ. Hoàng Tử hiểu rõ tình cảnh của tôi, nó chào tôi ra về, giấu vội bức thư vào cổ áo. Tôi chạy lạch bạch vào nhà. Tai vẫn còn nghe tiếng nó gọi:
_Tớ về nhé Mar, tạm biệt!
Ngay khi vừa đóng cửa, tôi nghe tiếng mưa bắt đầu nặng hạt dần. Quái, thế mà đài khí tượng Castform còn thông báo là nắng cả tuần cơ đấy. Đài truyền hình Rotom vừa phát tin về một trận áp thấp nhiệt đới ở phía nam đang mạnh dần thành bão. Một đợt cấm túc kèm với một đợt mưa rào, cả chuỗi ngày thật là hạnh phúc biết bao!
Tôi vớ lấy bịch lạc rang của mẹ , ngồi phịch xuống xem chương trình hánh động yêu thích. Ngôi sao Lucario của tôi trong tập này sẽ chiến đấu với một tổ chức Sableye bất hảo để giải thoát nàng Lopunny tội nghiệp. Trong lúc nhai nhóp nhép những miếng lạc giòn tan trong mồm, Tôi chợt nghĩ, hay chính xác là ước rằng, trong tay mình lúc này không phải là miếng khăn giấy chùi mấy miếng dầu dính mép mà là một tờ giấy mời của Royal Mew School.
Dĩ nhiên, tôi thừa biết là ngôi trường ấy sẽ chẳng bao giờ để ý đến một con Pokemon tỉnh lẻ như tôi. Có lẽ tôi nên chờ đợi một trường như Entei School, ngôi trường lớn nhất của thị trấn Than Hồng này. Trước đây, nó cũng khá nổi tiếng nhưng nghe đâu do thiếu kinh phí nên chất lượng đang tuột dốc. Dù sao được nhận vào một trường như vậy thì cũng không có gì phải phàn nàn. Họ sẽ gởi thư cho mình thôi. Chậm nhất là sáng mai. À, ít nhất là phải chờ cho qua cơn bão này đã…
---------- Post added at 11:15 PM ---------- Previous post was at 11:14 PM ----------
_Choang!
Con sói xanh lam vung cây gậy Bone Clup sáng ngời lên đỡ một đòn giáng nặng nề từ cái đuôi thép chết chóc của một con Steelix khổng lồ. Anh hùng Luke của tôi tung người lên cao và nện một cú cực mạnh vào đầu con sâu thép xấu xí. Nó gầm lên một tiếng chấn động rồi ngã uỳnh xuống. Loài Lucario thật dũng mạnh, tôi thầm nghĩ. Giá mà có được khả năng múa gậy tuyệt hảo hay khả năng bắn ra những quả cầu sáng như anh ấy thì tuyệt biết bao.
Tôi háo hức căng mắt ra nhìn Luke thận trong tiến vào hang ổ cuối cùng tổ chức Mắt Bão. Phim này tôi đã xem vài lần rồi nên chắc chắn là tên đầu sỏ chính là một tên Magmostar khổng lồ. Gã tài phiệt nguy hiểm đã vung tiền ra khống chế cả thế vận hội Olympok. Hắn còn bắt cóc cả nàng phóng viên Lopunny xinh đẹp để dụ Luke vào bẫy.
Cảnh này tôi xem bao nhiêu lần mà không biết chán. Đại để là Kuke sẽ bị đánh đến gần thua nhưng một người bạn cũ của anh là Buizel xuất hiện và cả hai cùng hợp sức tiêu diệt hắn. Tay diễn viên Magmostar trông thật gớm guốc, lúc trước phim chiếu mà có gã xuất hiện thì tôi còn chẳng dám coi. Kìa, tôi nói có sai đâu, gã bắt đầu xuất hiện sau màn khói núi lửa rồi.
Tôi trông chờ nhìn thấy một cái dáng mập mạp, to kềnh bước ra đối đầu với người anh hùng nhỏ bé. Xanh đấu với đỏ, thiện đấu với ác. Tôi lò mò vớ lấy bịch lạc rang để ăn tiếp nhưng không thấy. Tôi chưa kịp quay sang tìm nó thì hình như, trước mắt tôi có gì đó không ổn. Cái bóng này, cái bóng của lão Magmostar sao lại lớn thế này? Lớn quá, nó cao phải 3 mét chứ không ít. Còn nữa, nó có cánh!, có cái cổ rõ ràng và thân hình gọn ghẽ. Ánh mắt đỏ con quái thú sang rực lên sau lớp sương dày đặc.
Tôi lấy tay dùi dụi, dường không tin vào mắt mình. Tôi nhớ rõ đây là tập 36, tập cuối của Seri này mà? Sao lại có nhân vật mới xuất hiện ở đây. Tập này tôi đã xem ít nhất ba lần, không thể nào nhầm được.
Con quái thú gầm lên, tiếng rống man dại và ghê người. tôi giật mình bởi sao mà tôi nghe tiềng nó rõ thế. Bộ loa nhà mình hôm nay thật tuyệt! Góc quay chuyển hướng sang nhân vật chính, nhưng nhân vật chính đâu rồi? Tôi đảo mắt nhìn, cảm thấy sao mà màn hình tivi hôm nay to thế. Chớp mắt, tôi ngỡ ngàng trước cảnh tượng trước mặt.
Giữa một vùng mênh mông sương khói, tôi, một mình tôi đang đứng đối diện với con ác thú. Tôi đang ở trong bộ phim sao?! Cái quái gì đang diễn ra thế này?
Tôi lồm cồm bò dậy, tim đập thình thịch. Không, đây là mơ, chắc chắn là mơ mà thôi. Tôi tự trấn an mình.
Nhưng con quái thú không để tôi làm điều đó. Nó gầm lên, Một cái gì xẹt thẳng đến chỗ tôi, vù đi trong gang tấc. Một tia sấm! tảng đá phía sau tôi vỡ vụn ra thành từng mảnh, tôi ngh tiếng khói bốc lên xèo xèo. Sợ hãi, nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy tôi hoàn toàn, không còn giữ bình tĩnh nổi nữa, tôi hét lên:
_Á á á
Tôi bỏ chạy. Chạy, chạy hết sức bình sinh có thể, Phía trước mặt tôi chỉ có con đường đầy sòi đá và màn sương dày bất tận. Tôi ngoái cổ ra nhìn. Con quái thú đang đuỗi theo. Nó như một con rồng khổng lồ. Tiếng sấm rền vang và nện phía sau tôi thật điên cuồng và chát chúa.
Tôi hươ tay một cách điên loạn. Trước giờ, tôi chưa từng bị điện giật. Bố đã từng bảo dù chơi với Ecletric Pokemon thì cũng đừng bao giờ chọc giận hay chạm vào chúng. Vì thế mả tôi chưa bị giật lần nào cả. Nhưng lần này thì khác. Những luồng điện chết người kia sẵn sàng nhảy bổ vào người tôi, giật tưng tôi lên và xé ra thành từng mảnh. Tôi chạy như điên và gần như không còn thần trí nữa. Mắt tôi mờ lại, tôi va vào một cái gì đó.” Là nó chăng? Nó đã tóm được mình rồi, mình sẽ chết mất!”
_Mar, tỉnh lại đi con!
Tôi biết giọng nói này, tôi mở mắt ra:
_Bố!
Bố Dynast của tôi. Một con Pokemon dũng mãnh thuộc loài Infernape, cấp tiến hóa cuối cùng của tôi. Bố ôm lấy tôi thật chặt, ông từ tốn nói:
_Về đi con, ở đây đã có bố lo rồi.
Trong tích tắc, ông buông tôi ra rồi lao thẳng về cái bong đn ma quỷ kia. Toàn than ông bắt đầu phát hỏa. Chiêu thức Flare Blitz huyền thoại mà cả đời tôi chỉ mới thấy có một lần. Nhọn lữa sang rực lồng lộn tung vào luồng sấm.
_Ầm ầm
Chuối tiếng động đinh tai nhức óc vang lên. Va chạm khủng khiếp đến nỗi làm dấy lên một trận cuồng phong, cát bụi bay lên mù mịt, tôi thét lên trong tuyệt vọng:
_Bố!Bố ơi!
……………………………………….
Tôi bật dậy, bên tai vang lên tiếng rè rè khó chịu. Khi vạn vật trước mắt bắt đầu rõ dẩn và ý thức đã tìm được được đường trở lại. Tôi lờ mờ nhận ra cảnh tượng quen thuộc chung quanh mình. Tôi đang ở trong ngôi nhà nhỏ trên đường số 12, ngõ Slowpoke, trong ngôi nàh quen thuộc của mình. Tôi vừa bị té lăn từ ghế sa long xuống đất, lạc vương TuiSkyTuiSkyTuiSky đầy sàn. Chương trình tivi đã hết và nó đang kêu lên rè rè cùng những đường chớp giật vô nghĩa.
Lồm cồm bò dậy, tôi định thần lại. tất cả vừa rồi chỉ là một giấc mơ. Giấc mơ điên loạn và hãi hung. Chuyện thế này trước đây quả là chưa gặp bao giờ. Tôi nhớ lại con rồng địa ngục kia mà không khỏi rùng mình. Liệu nó có phải là một Pokemon không? Sao lại ghê rợn như thế?Lại còn có cả bố xuất hiện nữa. Mà bố mình đâu rồi nhỉ?
Tôi nhớ là những lúc thế này, mẹ sẽ bế tôi về giường. Có nghĩa là lúc này cả bố và mẹ đều chưa về nhà. Mà bây giờ đã là mấy giờ rồi nhỉ?
Tôi nhìn lên chiếc đồng hồ hình Hoothoot. Nó đang nhích dần về phía năm giờ. Tôi như không tin vào mắt mình nữa. lúc này đã là năm giờ sang rồi sao? Tôi kéo rèm nhìn ra ngoài: Bầu trời vẫn còn đen ngòm và đang trút xuống một cách thảm hại từng cơn mưa nặng nề. Ánh chớp nhảy múa lien hoàn sau màn giông bão.
_Bố mẹ chưa về, trời mưa thế này, có thể hiểu được…
Tôi nằm vào giường chờ đợi. Trong cơn going, tôi nhìn ra ngoài khe cửa và thấy những con Flying Pokemon đang bay rối rít. Khu vườn bé nhỏ của tôi đang kêu gào thảm thiết. Lá rụng lả tả, quả cây vương đầy đất. Tôi chưa từng thấy cảnh tượng gì như thế này, kể cả trong những cơn ác mộng hãi hung nhất. Gió quật bần bật trên khung cửa. Tôi co mình lại, nhỏ bé giữa muôn trùng xao động…
………………………………………………
_Mar , con ơi!
Tôi giật mình sực tỉnh. Từ nãy giờ, tôi cứ ngồi bần thần, không dám ngủ vì sợ ác mộng. Tôi chạy phịch xuống cầu thang, miệng hét lớn:
_Bố mẹ về rồi!
Tôi nhào đến ôm chầm lấy họ. Đúng, cái hơi ấm này, mùi hương này, là bố Dynast và mẹ Maka chứ không phải một bóng hình ảo mộng nào. Mẹ từ từ thả tôi ra:
_Mar, bố mẹ xin lỗi đã bỏ con một đêm như thế này, nhưng cơn bão này khủng khiếp quá. Khắp nơi trong thị trấn người ta đang nháo nhào cả lên. Bức tượng Entei ở giữa trấn đã bị sét đánh sập rồi!
Tôi giật mình, bức tượng con sư tử lửa oai nghiêm của làng đã bị sập rồi sao. Thật không thể tưởng tượng được. Tôi nghe loáng thoáng mẹ bảo rằng nhiều nơi trong thành phố cũng đã bị sét đánh. Đây là một thảm họa, một thảm họa thực sự!
Bố Dynast đến bên tôi, tôi cảm thấy vẻ mệt mỏi đang hằn trên gương mặt ông, người ông có mùi âm ẩm. Chắc cả hai đã phải vượt qua trận mưa rào để về nhà. Tôi thấy lo và thương họ quá đỗi. Bố dắt tôi ra một góc.
Tôi còn lơ ngơ chưa hiểu gì thì ông đã lấy ra một vật , một bức thư, giấy quắt queo, ông nhìn tôi ân cần nói, giọng trầm ấm:
_Bố mẹ vừa từ Nhà Lớn về. Ở đó bố đã gặp một chú Delibird nhờ chuyển cho con thứ này. Chúc mừng con trai bố!
Tôi bóc thư ra đọc, đó là giấy mời nhập học của trường Entei. Đúng như tôi đã nghĩ. Dù tiên liệu trước điều này nhưng hkông hiểu sao, tôi vẫn thấy có chút chạnh long. Như đọc được ý nghĩ trong tôi, ông nhẹ nhàng vuốt đầu:
_Con không thích trường này, đúng không?
_À…không, con thích lắm, con được học ở gần nhà mình mà. Con cảm ơn bố!
_Bố biết, khả năng của con có thể còn hơn thế. Con thong minh lắm. Tiếc là bố không lo cho con vào được trường tốt hơn, như trường Latias&Latios ở tỉnh bên chẳng hạn.
Tôi nghĩ mông lung rồi hỏi:
_Vậy còn trường Royal Mew thì sao hả bố? Bố cũng từng học ở đó, đúng không?
Mãi đến sau này nhớ lại, tôi vẫn không thể nào lí giải nổi những cảm xúc gì đang hiện lên trong mắt bố tôi vào ngày hôm ấy. Có cả sự ngỡ ngàng, chút bối rối, rồi thình lình lo lắng, giận dữ, nhưng đâu đó, tôi còn cảm thấy có cái gì tự hào và hân hoan rất lạ kì nữa. Mãi rồi ông mới nói:
_Con không được học trường đó.
Đôi khi nghĩ lại, tôi thấy trong lời của ông có chút gì uất nghẹn nhưng trong thời khắc đó, tôi chỉ thấy nỗi thất vọng tràn trề. Tôi nhìn ông như ngầm hỏi tại sao. Bố quay đầu nhẹ:
_Đó không phải là nơi cho một đứa trẻ trưởng thành.Trong thế giới Pokemon này, khi ta leo lên quá cao, ta lại chỉ thấy nhiều sự thật phũ phàng hơn mà thôi…
Tôi không hiểu ông đang nói gì nhưng ông đã bước vào phòng nằm nghỉ. Mẹ đang vội vàng làm bữa sáng cho cả nhà. Mọi việc vẫn diễn ra như một ngày bình thường. Nếu không kể đến đôi mắt thâm quầng, vẻ mặt bầng thần cũng như từng ánh chớp lóe lên ngoài cửa đầy đe dọa.
Tôi thu mình ra một góc đọc bức thư mời nhập học. Nội dung cũng tương tự như bức thư của Royal Mew. Không quá chi tiết và dung những lời có cánh. Danh sách tập vở cần mua cũng không nhiều lắm. Thôi thì, trường nào cũng là trường. Chỉ tiếc là sau này chắc khó mà gặp được Hoàng Tử. Nhưng mình không có thời gian để nghĩ về những chuyện đó, còn biết bao nhiêu việc phải lo. Đợi khi hết bão, có lẽ bố sẽ dắt mình đi mua sách.
Đi học…Nghĩa là phải tạm biệt những thú vui hằng ngày, trèo cây, trốn tìm. Nghĩ cũng buồn thật. Gia cảnh mình không khá giả lắm nhưng chắc cũng lo được, chỉ tội cho mấy đứa ở sau đồi Than Hồng , chúng không có điều kiện như mình, còn không biết có đi học được không?
Trong đầu tôi vẽ nên một loạt viễn cảnh trước mặt, chúng cứ đan xen vào nhau. Thình lình, dòng suy nghĩ bị gián đoạn bất chợt:
_Cốc cốc, Ông Dynast ơi!
Mẹ tôi lò dò ra mở cửa, vị khách không mời của chúng tôi là một gã Clefable, anh ta đang dáo dác nhìn vào nhà, mẹ tôi hỏi :
_Xin hỏi anh tìm ai ạ?
_Bà cho tôi hỏi có ông Dynast ở nhà không ạ?
_Ông tìm chồng tôi có việc gì không?
_Có việc khẩn cấp từ trên giao xuống, xin bà cho tôi gặp ông nhà ạ
Mẹ tôi bảo anh ta chờ rồi vào gọi bố. Ông hớt hải đi ra. Hai người đàn ông đứng ở cửa nói chuyện một lúc. Tôi không biết giữa họ đang trao đổi điều gì nhưng nhìn bờ vai nhấp nhô của bố, tôi đoán ông đang lo lắng lắm. Một lúc sau, tay Clefable kia đội ô và biến vào trong vùng trời mưa gió. Bố tôi quay vào phòng, không nói gì cả. Một lát sau, ônhg sửa soạn rồi đi ra. Ông nói ngắn gọn:
_2 mẹ con ở nhà nhé, tôi có việc phải đi đây
_Có việc gì vậy mình?
_Ừm, tôi vừa nhận được thông báo, có một chuyến tàu du lịch đang đi vào vùng có bão. Đội cưu hộ đang có việc gấp nên chúng ta cần thành lập một đội khẩn cấp.
_Con không hiểu, việc này có lien quan gì đến bố?
_Mar, đi vào trong đi con, để bố mẹ nói chuyện một chút
_Để nó ở đây đi, Maka. Nó cần phải biết bố nó không làm gì mờ ám cả
_Mar à, trong các cuộc cứu hộ trên biển, đều cần có một Fire Pokemon, nhằm sưởi ấm cho các nạn nhân khỏi bị cảm lạnh. Trên tàu cứu hộ chuyên nghiệp thì đã có lò sưởi nhưng chúng ta thì không.
_Bố ơi, chúng ta là Fire Pokemon mà! Ra biển chẳng phải là nguy hiểm lắm sao? Vả lại, bố không cần phải đi chuyến này.
_Không sao đâu Mar, bố sẽ đi giúp những Pokemon trên con tàu đó. Bố sẽ bình an trở về. Hai mẹ con chờ bố nhé
_Mình đi bảo trọng!
_Bố, bố nhớ về sớm nhé, bố còn phải đưa con đi mua đồ nhập học nữa.
_Bố hứa, tạm biệt con
Bố Dynast nhào người ra ngoài trời , bật ô lên. Mưa rơi trên than bố bốc thành từng đợt khói nhỏ, mỏng manh và mờ ảo. Bóng ông xa dần nơi cuối trời.
Không hiểu sao, từ giây phút ấy, tôi có cảm giác rằng ông sẽ gặp phải một biến cố nào đó, mơ hồ và đè nặng…
Con sói xanh lam vung cây gậy Bone Clup sáng ngời lên đỡ một đòn giáng nặng nề từ cái đuôi thép chết chóc của một con Steelix khổng lồ. Anh hùng Luke của tôi tung người lên cao và nện một cú cực mạnh vào đầu con sâu thép xấu xí. Nó gầm lên một tiếng chấn động rồi ngã uỳnh xuống. Loài Lucario thật dũng mạnh, tôi thầm nghĩ. Giá mà có được khả năng múa gậy tuyệt hảo hay khả năng bắn ra những quả cầu sáng như anh ấy thì tuyệt biết bao.
Tôi háo hức căng mắt ra nhìn Luke thận trong tiến vào hang ổ cuối cùng tổ chức Mắt Bão. Phim này tôi đã xem vài lần rồi nên chắc chắn là tên đầu sỏ chính là một tên Magmostar khổng lồ. Gã tài phiệt nguy hiểm đã vung tiền ra khống chế cả thế vận hội Olympok. Hắn còn bắt cóc cả nàng phóng viên Lopunny xinh đẹp để dụ Luke vào bẫy.
Cảnh này tôi xem bao nhiêu lần mà không biết chán. Đại để là Kuke sẽ bị đánh đến gần thua nhưng một người bạn cũ của anh là Buizel xuất hiện và cả hai cùng hợp sức tiêu diệt hắn. Tay diễn viên Magmostar trông thật gớm guốc, lúc trước phim chiếu mà có gã xuất hiện thì tôi còn chẳng dám coi. Kìa, tôi nói có sai đâu, gã bắt đầu xuất hiện sau màn khói núi lửa rồi.
Tôi trông chờ nhìn thấy một cái dáng mập mạp, to kềnh bước ra đối đầu với người anh hùng nhỏ bé. Xanh đấu với đỏ, thiện đấu với ác. Tôi lò mò vớ lấy bịch lạc rang để ăn tiếp nhưng không thấy. Tôi chưa kịp quay sang tìm nó thì hình như, trước mắt tôi có gì đó không ổn. Cái bóng này, cái bóng của lão Magmostar sao lại lớn thế này? Lớn quá, nó cao phải 3 mét chứ không ít. Còn nữa, nó có cánh!, có cái cổ rõ ràng và thân hình gọn ghẽ. Ánh mắt đỏ con quái thú sang rực lên sau lớp sương dày đặc.
Tôi lấy tay dùi dụi, dường không tin vào mắt mình. Tôi nhớ rõ đây là tập 36, tập cuối của Seri này mà? Sao lại có nhân vật mới xuất hiện ở đây. Tập này tôi đã xem ít nhất ba lần, không thể nào nhầm được.
Con quái thú gầm lên, tiếng rống man dại và ghê người. tôi giật mình bởi sao mà tôi nghe tiềng nó rõ thế. Bộ loa nhà mình hôm nay thật tuyệt! Góc quay chuyển hướng sang nhân vật chính, nhưng nhân vật chính đâu rồi? Tôi đảo mắt nhìn, cảm thấy sao mà màn hình tivi hôm nay to thế. Chớp mắt, tôi ngỡ ngàng trước cảnh tượng trước mặt.
Giữa một vùng mênh mông sương khói, tôi, một mình tôi đang đứng đối diện với con ác thú. Tôi đang ở trong bộ phim sao?! Cái quái gì đang diễn ra thế này?
Tôi lồm cồm bò dậy, tim đập thình thịch. Không, đây là mơ, chắc chắn là mơ mà thôi. Tôi tự trấn an mình.
Nhưng con quái thú không để tôi làm điều đó. Nó gầm lên, Một cái gì xẹt thẳng đến chỗ tôi, vù đi trong gang tấc. Một tia sấm! tảng đá phía sau tôi vỡ vụn ra thành từng mảnh, tôi ngh tiếng khói bốc lên xèo xèo. Sợ hãi, nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy tôi hoàn toàn, không còn giữ bình tĩnh nổi nữa, tôi hét lên:
_Á á á
Tôi bỏ chạy. Chạy, chạy hết sức bình sinh có thể, Phía trước mặt tôi chỉ có con đường đầy sòi đá và màn sương dày bất tận. Tôi ngoái cổ ra nhìn. Con quái thú đang đuỗi theo. Nó như một con rồng khổng lồ. Tiếng sấm rền vang và nện phía sau tôi thật điên cuồng và chát chúa.
Tôi hươ tay một cách điên loạn. Trước giờ, tôi chưa từng bị điện giật. Bố đã từng bảo dù chơi với Ecletric Pokemon thì cũng đừng bao giờ chọc giận hay chạm vào chúng. Vì thế mả tôi chưa bị giật lần nào cả. Nhưng lần này thì khác. Những luồng điện chết người kia sẵn sàng nhảy bổ vào người tôi, giật tưng tôi lên và xé ra thành từng mảnh. Tôi chạy như điên và gần như không còn thần trí nữa. Mắt tôi mờ lại, tôi va vào một cái gì đó.” Là nó chăng? Nó đã tóm được mình rồi, mình sẽ chết mất!”
_Mar, tỉnh lại đi con!
Tôi biết giọng nói này, tôi mở mắt ra:
_Bố!
Bố Dynast của tôi. Một con Pokemon dũng mãnh thuộc loài Infernape, cấp tiến hóa cuối cùng của tôi. Bố ôm lấy tôi thật chặt, ông từ tốn nói:
_Về đi con, ở đây đã có bố lo rồi.
Trong tích tắc, ông buông tôi ra rồi lao thẳng về cái bong đn ma quỷ kia. Toàn than ông bắt đầu phát hỏa. Chiêu thức Flare Blitz huyền thoại mà cả đời tôi chỉ mới thấy có một lần. Nhọn lữa sang rực lồng lộn tung vào luồng sấm.
_Ầm ầm
Chuối tiếng động đinh tai nhức óc vang lên. Va chạm khủng khiếp đến nỗi làm dấy lên một trận cuồng phong, cát bụi bay lên mù mịt, tôi thét lên trong tuyệt vọng:
_Bố!Bố ơi!
……………………………………….
Tôi bật dậy, bên tai vang lên tiếng rè rè khó chịu. Khi vạn vật trước mắt bắt đầu rõ dẩn và ý thức đã tìm được được đường trở lại. Tôi lờ mờ nhận ra cảnh tượng quen thuộc chung quanh mình. Tôi đang ở trong ngôi nhà nhỏ trên đường số 12, ngõ Slowpoke, trong ngôi nàh quen thuộc của mình. Tôi vừa bị té lăn từ ghế sa long xuống đất, lạc vương TuiSkyTuiSkyTuiSky đầy sàn. Chương trình tivi đã hết và nó đang kêu lên rè rè cùng những đường chớp giật vô nghĩa.
Lồm cồm bò dậy, tôi định thần lại. tất cả vừa rồi chỉ là một giấc mơ. Giấc mơ điên loạn và hãi hung. Chuyện thế này trước đây quả là chưa gặp bao giờ. Tôi nhớ lại con rồng địa ngục kia mà không khỏi rùng mình. Liệu nó có phải là một Pokemon không? Sao lại ghê rợn như thế?Lại còn có cả bố xuất hiện nữa. Mà bố mình đâu rồi nhỉ?
Tôi nhớ là những lúc thế này, mẹ sẽ bế tôi về giường. Có nghĩa là lúc này cả bố và mẹ đều chưa về nhà. Mà bây giờ đã là mấy giờ rồi nhỉ?
Tôi nhìn lên chiếc đồng hồ hình Hoothoot. Nó đang nhích dần về phía năm giờ. Tôi như không tin vào mắt mình nữa. lúc này đã là năm giờ sang rồi sao? Tôi kéo rèm nhìn ra ngoài: Bầu trời vẫn còn đen ngòm và đang trút xuống một cách thảm hại từng cơn mưa nặng nề. Ánh chớp nhảy múa lien hoàn sau màn giông bão.
_Bố mẹ chưa về, trời mưa thế này, có thể hiểu được…
Tôi nằm vào giường chờ đợi. Trong cơn going, tôi nhìn ra ngoài khe cửa và thấy những con Flying Pokemon đang bay rối rít. Khu vườn bé nhỏ của tôi đang kêu gào thảm thiết. Lá rụng lả tả, quả cây vương đầy đất. Tôi chưa từng thấy cảnh tượng gì như thế này, kể cả trong những cơn ác mộng hãi hung nhất. Gió quật bần bật trên khung cửa. Tôi co mình lại, nhỏ bé giữa muôn trùng xao động…
………………………………………………
_Mar , con ơi!
Tôi giật mình sực tỉnh. Từ nãy giờ, tôi cứ ngồi bần thần, không dám ngủ vì sợ ác mộng. Tôi chạy phịch xuống cầu thang, miệng hét lớn:
_Bố mẹ về rồi!
Tôi nhào đến ôm chầm lấy họ. Đúng, cái hơi ấm này, mùi hương này, là bố Dynast và mẹ Maka chứ không phải một bóng hình ảo mộng nào. Mẹ từ từ thả tôi ra:
_Mar, bố mẹ xin lỗi đã bỏ con một đêm như thế này, nhưng cơn bão này khủng khiếp quá. Khắp nơi trong thị trấn người ta đang nháo nhào cả lên. Bức tượng Entei ở giữa trấn đã bị sét đánh sập rồi!
Tôi giật mình, bức tượng con sư tử lửa oai nghiêm của làng đã bị sập rồi sao. Thật không thể tưởng tượng được. Tôi nghe loáng thoáng mẹ bảo rằng nhiều nơi trong thành phố cũng đã bị sét đánh. Đây là một thảm họa, một thảm họa thực sự!
Bố Dynast đến bên tôi, tôi cảm thấy vẻ mệt mỏi đang hằn trên gương mặt ông, người ông có mùi âm ẩm. Chắc cả hai đã phải vượt qua trận mưa rào để về nhà. Tôi thấy lo và thương họ quá đỗi. Bố dắt tôi ra một góc.
Tôi còn lơ ngơ chưa hiểu gì thì ông đã lấy ra một vật , một bức thư, giấy quắt queo, ông nhìn tôi ân cần nói, giọng trầm ấm:
_Bố mẹ vừa từ Nhà Lớn về. Ở đó bố đã gặp một chú Delibird nhờ chuyển cho con thứ này. Chúc mừng con trai bố!
Tôi bóc thư ra đọc, đó là giấy mời nhập học của trường Entei. Đúng như tôi đã nghĩ. Dù tiên liệu trước điều này nhưng hkông hiểu sao, tôi vẫn thấy có chút chạnh long. Như đọc được ý nghĩ trong tôi, ông nhẹ nhàng vuốt đầu:
_Con không thích trường này, đúng không?
_À…không, con thích lắm, con được học ở gần nhà mình mà. Con cảm ơn bố!
_Bố biết, khả năng của con có thể còn hơn thế. Con thong minh lắm. Tiếc là bố không lo cho con vào được trường tốt hơn, như trường Latias&Latios ở tỉnh bên chẳng hạn.
Tôi nghĩ mông lung rồi hỏi:
_Vậy còn trường Royal Mew thì sao hả bố? Bố cũng từng học ở đó, đúng không?
Mãi đến sau này nhớ lại, tôi vẫn không thể nào lí giải nổi những cảm xúc gì đang hiện lên trong mắt bố tôi vào ngày hôm ấy. Có cả sự ngỡ ngàng, chút bối rối, rồi thình lình lo lắng, giận dữ, nhưng đâu đó, tôi còn cảm thấy có cái gì tự hào và hân hoan rất lạ kì nữa. Mãi rồi ông mới nói:
_Con không được học trường đó.
Đôi khi nghĩ lại, tôi thấy trong lời của ông có chút gì uất nghẹn nhưng trong thời khắc đó, tôi chỉ thấy nỗi thất vọng tràn trề. Tôi nhìn ông như ngầm hỏi tại sao. Bố quay đầu nhẹ:
_Đó không phải là nơi cho một đứa trẻ trưởng thành.Trong thế giới Pokemon này, khi ta leo lên quá cao, ta lại chỉ thấy nhiều sự thật phũ phàng hơn mà thôi…
Tôi không hiểu ông đang nói gì nhưng ông đã bước vào phòng nằm nghỉ. Mẹ đang vội vàng làm bữa sáng cho cả nhà. Mọi việc vẫn diễn ra như một ngày bình thường. Nếu không kể đến đôi mắt thâm quầng, vẻ mặt bầng thần cũng như từng ánh chớp lóe lên ngoài cửa đầy đe dọa.
Tôi thu mình ra một góc đọc bức thư mời nhập học. Nội dung cũng tương tự như bức thư của Royal Mew. Không quá chi tiết và dung những lời có cánh. Danh sách tập vở cần mua cũng không nhiều lắm. Thôi thì, trường nào cũng là trường. Chỉ tiếc là sau này chắc khó mà gặp được Hoàng Tử. Nhưng mình không có thời gian để nghĩ về những chuyện đó, còn biết bao nhiêu việc phải lo. Đợi khi hết bão, có lẽ bố sẽ dắt mình đi mua sách.
Đi học…Nghĩa là phải tạm biệt những thú vui hằng ngày, trèo cây, trốn tìm. Nghĩ cũng buồn thật. Gia cảnh mình không khá giả lắm nhưng chắc cũng lo được, chỉ tội cho mấy đứa ở sau đồi Than Hồng , chúng không có điều kiện như mình, còn không biết có đi học được không?
Trong đầu tôi vẽ nên một loạt viễn cảnh trước mặt, chúng cứ đan xen vào nhau. Thình lình, dòng suy nghĩ bị gián đoạn bất chợt:
_Cốc cốc, Ông Dynast ơi!
Mẹ tôi lò dò ra mở cửa, vị khách không mời của chúng tôi là một gã Clefable, anh ta đang dáo dác nhìn vào nhà, mẹ tôi hỏi :
_Xin hỏi anh tìm ai ạ?
_Bà cho tôi hỏi có ông Dynast ở nhà không ạ?
_Ông tìm chồng tôi có việc gì không?
_Có việc khẩn cấp từ trên giao xuống, xin bà cho tôi gặp ông nhà ạ
Mẹ tôi bảo anh ta chờ rồi vào gọi bố. Ông hớt hải đi ra. Hai người đàn ông đứng ở cửa nói chuyện một lúc. Tôi không biết giữa họ đang trao đổi điều gì nhưng nhìn bờ vai nhấp nhô của bố, tôi đoán ông đang lo lắng lắm. Một lúc sau, tay Clefable kia đội ô và biến vào trong vùng trời mưa gió. Bố tôi quay vào phòng, không nói gì cả. Một lát sau, ônhg sửa soạn rồi đi ra. Ông nói ngắn gọn:
_2 mẹ con ở nhà nhé, tôi có việc phải đi đây
_Có việc gì vậy mình?
_Ừm, tôi vừa nhận được thông báo, có một chuyến tàu du lịch đang đi vào vùng có bão. Đội cưu hộ đang có việc gấp nên chúng ta cần thành lập một đội khẩn cấp.
_Con không hiểu, việc này có lien quan gì đến bố?
_Mar, đi vào trong đi con, để bố mẹ nói chuyện một chút
_Để nó ở đây đi, Maka. Nó cần phải biết bố nó không làm gì mờ ám cả
_Mar à, trong các cuộc cứu hộ trên biển, đều cần có một Fire Pokemon, nhằm sưởi ấm cho các nạn nhân khỏi bị cảm lạnh. Trên tàu cứu hộ chuyên nghiệp thì đã có lò sưởi nhưng chúng ta thì không.
_Bố ơi, chúng ta là Fire Pokemon mà! Ra biển chẳng phải là nguy hiểm lắm sao? Vả lại, bố không cần phải đi chuyến này.
_Không sao đâu Mar, bố sẽ đi giúp những Pokemon trên con tàu đó. Bố sẽ bình an trở về. Hai mẹ con chờ bố nhé
_Mình đi bảo trọng!
_Bố, bố nhớ về sớm nhé, bố còn phải đưa con đi mua đồ nhập học nữa.
_Bố hứa, tạm biệt con
Bố Dynast nhào người ra ngoài trời , bật ô lên. Mưa rơi trên than bố bốc thành từng đợt khói nhỏ, mỏng manh và mờ ảo. Bóng ông xa dần nơi cuối trời.
Không hiểu sao, từ giây phút ấy, tôi có cảm giác rằng ông sẽ gặp phải một biến cố nào đó, mơ hồ và đè nặng…