chap18: mẹ và con
Những ai đã từng đến miềng Artike xinh đẹp và trù phú hẳn đều ngỡ ngàng trước sự đông đúc của từng đàn mareep ở đây cùng tiếng sáo véo von của những cậu bé mục đồng. Câu chuyện của chúng ta bắt đầu với cậu bé mục đồng tên là Lanin. Nhà cậu ở trên một ngọn đồi nhỏ, chỉ có 2 mẹ con nhưng lúc nào người ta cũng thấy trong nhà tràn ngập tiếng cười hạnh phúc.Một lần mẹ cậu đi làm đồng về:
_Ơn trời, nhờ thần mùa màng Celebi phù hộ mà cây nhà mình trồng mới tươi tốt, cứ thế này đến cuối năm, mẹ sẽ có đủ tiền mua áo mới cho con rồi, Lanin ạ
Cậu bé vừa rót nước cho mẹ vừa lắc đầu nguây nguẩy:
_Mẹ cứ giữ lấy phòng khi thiếu thốn, con không thiếu gì đâu
Bà mẹ vừa xoa đầu vừa bảo cậu ngốc quá, rồi bà ôm cậu vào lòng và bắt đầu kể cậu nghe về những câu chuyện thần thoại xa xưa từ thời mở trời lập đất. Lanin đã nghe chúng biết bao lần mà ko biết chán
_Thích quá, phải chi con được là Ruin đại đế , mẹ nhỉ
_Rồi con sẽ được thôi, mẹ tin là như thế, thiên thần nhỏ của mẹ
Bất ngờ có tiếng lao xao ngoài cửa. Họ chạy ra thì thấy lão địa chủ Lacoox, tay địa chủ nổi tiếng giàu có và tàn ác nhất vùng này. lão nói
_Thế nào, mẹ con nhà mày có tiền trả tao chưa?
_Xin ông cho khất thêm tháng nữa, thế nào chúng tôi cũng trả ông mà
_Nói suông ai mà tin, Hariyama!Vào gom hết đồ cho ta!
Con Hariyama to béo xông vào nhà, Lanin chặn nó lại thì bị đánh văng ra, mẹ cậu đến đỡ cho cậu thì bị thương.
_Nhà chúng mày nghèo quá, chẳng có gì đáng lấy, thôi, ông đi đây, mấy ngày nữa phải có đấy nhé
lão Laocoox và con Hariyama đủng đỉnh bỏ đi. Lanin mắt căm giận nhìn theo. Bất chợt mẹ cậu ho lên từng tiếng rồi gục xuống"Mẹ ơi!". Người trong làng tụ tập đến xôn xao. Già làng sau khi khám cho mẹ cậu tặc lưỡi:
_Mẹ cậu vì xúc động quá mà bệnh tim tái phát. Bây giờ ta e chỉ còn cách dùng hoa Glacidea mới chữa được thôi
_Hoa Glacidea, loài hoa biết ơn ư?
_Nhưng bây giờ là đầu đông, hoa lá đều rụng hết rồi, lấy đâu ra cho mẹ cháu bây giờ
_Ta nghe nói những bông hoa trong ngôi đền của thần Celebi là không bao giờ tàn, cậu thử đến đấy xem
Lanin quyết định, dù biết sẽ có bao nhiêu nguy hiểm và khó nhọc đang chờ trước mắt, cậu quyết chí từ biệt mọi người và lên đường.Trong đều cậu bé chỉ nghĩ đến cảnh mẹ khỏi bệnh để gia đình có thể trở về lài như xưa. Thế là nhắm hướng 3 ngọn núi trước mặt, cậu thẳng tiến!
Liệu cậu bé Lanin có gặp được Celebi và cứu được mẹ không?Mời các bạn đón đọc
chap sau:ngôi đền của Celebi
---------- Post added at 07:49 PM ---------- Previous post was at 07:39 PM ----------
Chap 19: Ngôi đền của Celebi
Đi được nửa ngày đường trong rừng sâu , Lanin đã bắt đầu thấm mệt, cậu ngồi xuống nghỉ bên bờ suối. Bất chợt nghe thất tiếng động lạ trong bụi cây gần đấy, Lanin tò mò đến xem. Hóa ra là một con Sentret bị mắc bẫy của thợ săn. Lanin an ủi con Sentret lúc này đang hoảng loạn và đau đớn. Cậu nhẹ nhàng tháo chiếc bẫy ra và bắt đầu băng bó vết thương cho Sentret . Cậu đặt nó trong hốc cây kèm với poffin cậu nấu rồi từ biệt đi tiếp. Con Sentret nhìn theo với ánh mắt vô cùng biết ơn.
Trời ngả dần về chiều, Volbeat và Ilumise đã bay lập lòe tên những ngọn cây, thỉnh thoảng vang vọng tiếng cú Hoothoot hay tiếng hú của Mightyena. Lanin ngồi nghỉ dưới một gốc cây, run cầm cập vì trời trở lạnh. Cậu nhớ những mùa đông trước, mẹ và cậu hay ngồi trước lò sưởi trò chuyện với nhau, hồi ấy cậu chẳng thấy lạnh chút nào. Bất chợt Lanin chạm vào cái gì đó bù xù nhiều lông. Cậu nhận ra một đàn Futret đã đến quây quanh cậu cho ấm. Hóa ra là con Sentret đã trả ơn cậu
Tỉnh dậy, cậu thấy lũ Futret đang vây quanh mình , Lanin dụi mắt. Bất chợt cậu thấy trong ánh bình minh kì ảo của sáng sớm, một con chó sói to lớn đang bước đến gần, nó có một miếng thủy tinh lấp lánh trên trán, một chiếc bờm mềm mại uốn lượn và hai dải lụa phất phơ bên người
_Suicune!
_Phải là ta đây, tiếng thơm về lòng hiếu thảo và sự tốt bụng của cậu đã vang ra khắp nơi, nay ta muốn góp chút sức giúp đỡ cậu bé hiếu thảo. Nào lên lưng của ta đi, chúng ta sẽ đến ngôi đền của Celebi sớm nhất có thể
lanin cưỡi suicune chạy băng băng qua các cánh rừng, hồ ao, sông ngòi. Vừa đi, Suicune vừa kể chuyện:
_ Celebi là một pokemon mà ta rất ngưỡng mộ, cậu ta dành phần lớn thời gian để cống hiến cho thực vật, động vật và con người. Không chỉ là thần rừng hay thần mùa màng, Celebi còn được biết đến như "Kẻ du hành thời gian", cậu ta mang những bí mật tương lai về truyền dạy cho con người. Nhưng do sợ trật tự thời gian bị đảo lộn, Dialga đã cấm Celebi mỗi 40 năm mới được xuất hiện một lần trước con người
Thấm thoát, cả hai đã đến nơi. Ngôi đền nhỏ nằm trên một vùng thảo nguyên mênh mộng tuyệt đẹp. Lanin háo hức chạy tới, cầu xin trước cửa đền và cậu mở cửa đền ra, với mong muốn nhìn thấy những bông hoa tươi thắm. Thế nhưng trong đền ... trống rỗng.
_Sao...sao lại thế này?
_Ta nhớ ra rồi, có lẽ người dân dưới chân núi đã lấy hết hoa chuẩn bị cho lễ hội của họ rồi
lanin thất vọng, cậu khuỵu xuống."Bây giờ biết lấy đâu ra hoa cho mẹ bây giờ?"
_Con cầu xin thần Celebi, mẹ con là người đã nuôi con khôn lớn, đã dạy con những điều hay, lẽ phải. Thiếu mẹ, cuộc đời con sẽ tăm tối biết bao nhiêu. Xin thần hãy cho con những bông hoa Glacidea mang về cứu mẹ, xin thần
Quang cảnh vẫn lặng im như tờ, Lanin lặng lẽ khóc. Từng giột nước mắt của cậu rơi xuống
_Lanin, nhìn kìa. Suicune gọi cậu
Lanin mở mắt ra và nhìn thấy chỗ nhưng giọt nước mắt của cậu đang nở ra những bông hoa tươi thắm. Trong không gian có tiếng nói vọng ra:
_Glacidea, loài hoa của sự biết ơn, đã nở ra như minh chứng cho lòng biết ơn vô bờ bến của cậu với mẹ mình
_Celebi
mời các bạn đón đọc chap sau:hoa Glacidea