Fan Fiction:Kung Fu Panda - Shifu/Tigress.Just read,don't like,don

Cửa hàng game Nintendo nShop

Luong Lao Shi

A Lazy "Uncle"
Dịch từ Big or little ears? của bạn corset-rebellion-follower trên fanfiction.net

Tai to hay tai nhỏ?​

Chapter 1

Tigress ngồi thiền trong phòng tập luyện,thở đều một cách nhẹ nhàng.Bình thường cô luôn phá tan các tấm gỗ hoặc đánh võ với Crane hoặc Monkey,nhưng hôm nay cô muốn có một ngày nghỉ sau tất cả các buổi tập luyện nặng nhọc gần đây.

"Hây A!Hầy A!Da!Đỡ này!Đỡ chiêu này nữa!Rồi còn chiêu này nữa!!Ngoài ra còn có thêm vài cú đạp của gấu trúc nữa này!Hây!"

Tigress mở mắt và nhìn về phía kẻ phá rồi.Po đã vào trong phòng tập luyện và bắt đầu tấn công bao cát hình gấu như thường ngày.Và luôn luôn tạo ra những tiếng động khó chịu.Tigress thở một hơi sâu và nghiến răng."Cứ kệ cậu ta,cậu ta chỉ là một kẻ không đáng quan tâm.Tập trung vào việc giữ nội tâm thanh thản thôi"

"Chuẩn bị đi!Ngươi không có cơ hội nào đâu!Ha Ha!Chết đi,Đồ bù nhìn,chết điiiiii!!"

Tigress mở trừng mắt ra."Cậu có phiền không?Tôi đang cố ngồi thiền và chả dễ dàng gì khi có cậu ở gần đâu,cậu luôn là đứa phiền toái đấy!" Cô hét lên.

"Xin lỗi" Po nói thầm.Tigress khó khăn lắm mới có thể nghe được nhưng đó đã quá đủ.Cô thả lỏng người và tiếp tục thở vài hơi dài và bắt đầu nhắm mắt lại.

"Này Tigress."

"CÁI gì nữa?" Tigress hét lên và mở mắt ra lần nữa.Đó là Viper,Viper vội lùi lại một chút.

"Xin lỗi.Tớ không định làm phiền cậu." Viper nói nhỏ rồi chuẩn bị quay đi.

"Khoan đã,ở lại đi,tớ chỉ đang hơi tức thôi.Tại vì Po lại hành xử như một thằng ngốc" Tigress giải thích.Cả hai nhìn về phía Po đang "tập luyện".Cậu ta chạy thẳng đến chỗ con nhìn nhân và nhảy lên nó,làm cho nó nghiêng về một bên đồng thời bắn Po về phía cuối phòng.

"Au,Tớ không sao... " Po vừa nói vừa đứng 1 cách nghiêng ngả.

"Ừ,cậu ta có vài lần như vậy.Nhưng cậu ta là một chàng trai không tồi.Và cả 2 người cũng đã làm thân với nhau một thời gian dài mà" Viper góp ý.

Tigress thở dài: "Tớ biết,nhưng tớ chỉ ước cậu ta luyện tập nghiêm túc hơn 1 chút.Tập luyện thật sự chứ không phải là chơi với đồ dành cho con nít đấy.Và tớ còn ước là cậu ta tập luyện một cách im lặng hơn"Tigress rên rỉ.

Viper cười "Ừ,và cậu ta cũng đôi khi rất ngố.Như khoảng thời gian gần đây cậu ta luôn lẩm bẩm:"Nhìn thấy bích quy,muốn cái bích quy" mỗi khi cậu ta tập luyện".Viper thêm vào.

"Và giờ cậu ta còn thường ậm ừ bài "Camptown Races" trước khi dậy?"Tigress thêm vào tiếp.Sau đó cả 2 người cùng cười

"Và cậu có để ý đôi tai của cậu ta không?" Viper hỏi

"Ý cậu là gì?"

"Đôi tai cậu ta ngắn và lúc nào cũng không động đậy.Ý tớ là có vài người có đôi tai lúc nào cũng động đậy.Như của sư phụ Shifu chẳng hạn" Viper giải thích.Tigress đồng ý với điều đó.Tai của sư phụ Shifu lúc nào cũng giật giật và hướng về phía âm thanh. "Vậy cậu thích đôi tai nào hơn? Tai to của sư phụ Shifu hay tai nhỏ của Po?"V iper hỏi.

"Cậu hỏi cái đó làm gì?" Tigress hỏi

"Cũng chả làm gì.Nó chỉ là...cậu biết đấy,như kiểu chuyện con gái thôi.Nói chuyện về trang điểm,quần áo,con trai,và mấy thứ linh tinh khác nữa." Viper giải thích.

Tigress thở dài.Cô chưa bao giờ quan tâm đến mấy thứ đó, từ khi cô bắt đầu luyện tập võ thuật từ lúc 5 tuổi. Cô dành hầu hết thời gian cho việc tập đá và các chiêu thức hơn là ngồi nghịch tóc tai và quần áo. Và sau khi cô đến Ngộc Điện,rất nhiều chị em trong thung lũng đã cười cô vì phong cách đàn ông của cô. Cô chỉ không nữ tính. Và khi họ trêu chọc cô,cô không bao giờ biết mình đã làm gì sai hoặc đi cãi lại mấy câu đó.

"Tớ không biết.Và nó cũng có liên quan đến cái gì đâu?" Cô hỏi

"Nó chẳng liên quan nhưng nó vui là được!" Viper vui vẻ nói.

Tigress cắn môi."Được rồi..Nếu tớ phải chọn...thì tớ rất thích tai lớn" Tigress nói. Viper cười khúc khích.

"Thật sao?Tớ luôn nghĩ là đôi tai của sư phụ Shifu nhìn rất buồn cười"

"Tớ rất thích chúng.Chúng nhìn rất mềm,và ..."Tigress dừng lại,má cô bỗng hơi nóng lên.

"Ồ,mềm?" Viper hỏi.

"Ơ,Tớ...Ý tớ là...Tớ chỉ..." Tigress ấp úng.

"Cái gì mềm thế?" Cả 2 cô nàng nhảy cẫng lên.Crane nhìn cả hai như thể hai người bị làm sao ở đầu."Hai người đang nói chuyện gì thế?" Crane hỏi.

"Không có gì.Mà cậu hỏi làm gì?" Tigress hỏi nhanh.

"Không có gì.Nhưng này,cả hai người có cảm thấy tay như sắp rời ra không?"Crane hỏi.Viper lườm anh ấy.

"Đó không phải vấn đề của tớ" Viper hỏi một cách ngạc nhiên.

Crane cười rụt rè "Xin lỗi Viper,tớ chỉ vừa phải bay lên bay xuống các bậc thang đến Ngọc Điện 50 lần"

"Tất cả các bậc?"

"Ừ.Và bây giờ thì tớ mệt nhoài.Còn cậu thì sao,Tigress?Chân tay cậu còn gắn với cơ thể chứ?" Crane hỏi.

"Ngày ngồi thiền.Tớ chưa đấm,đá,phá hủy hay nhảy lên bất cứ thứ gì trong cả ngày hôm nay" Tigress kể.

"Hự,tớ ước gì tớ được làm thế.Nhưng sư phụ Shifu bảo tớ cần phải tăng tốc độ lên nữa".Crane than vãn.Viper cười khúc khích và nhìn về phía Tigress khi họ đang nói chuyện về sư phụ Shifu,má cô ấy đã trở lại bình thường.

"Tớ không hiểu tại sao lại làm thế.Cậu đã rất nhanh rồi còn gì," Viper hỏi.

Crane nhún vai "Ừ,nhưng đúng là luôn luôn có chỗ cho sự tiến bộ".Lần này thì Tigress là người cười mỉm và nhìn Crane với Viper nói chuyện.

"Tớ phải quay lại tập luyện đây.Trước khi sư phụ Shifu nhìn thấy tớ và bắt tớ tập bay thêm vài vòng.Tớ sẽ nói chuyện tiếp vào bữa tối" Crane bay đi

"Vậy còn cậu thích tai của ai hơn?" Tigress hỏi.

"Tớ nghĩ tớ thích tai của po hơn." Viper nói một cách trầm ngâm.Tigress đảo mắt và nghĩ về việc sẽ đem chuyện về cuộc nói chuyện tinh tế của Crane và Viper. "Kể cả mình cũng cảm nhận được tình yêu khi xem họ nói chuyện..."

"Vậy,từ khi nào cậu nghĩ đôi tai của sư phụ Shifu rất mềm?" Viper hỏi và nhấp nháy lông my.

"Ờ...Tớ cũng chả biết,tớ chỉ...thôi quên đi" Tigress nói lắp.Đây là một trong những thứ cô không bao giờ nghĩ đến việc bàn luận.

"Thôi nào!Cậu có thể nói với tớ mà!"Viper hỏi.

"Ừm...Được rồi.Khi tớ còn bé,tớ có lẽ hơi phải lòng sư phụ Shifu" Tigress nhìn Viper và chờ phản ứng của cô ấy.

"Thật sao?Phải lòng?Với sư phụ Shifu?" Viper hỏi một cách ngạc nhiên.

"...Ừ.Ý tớ là,thầy là người hùng đối với tớ trước đó.Thầy lúc nào lạnh băng và luôn im lặng, nhưng mà... Với lại, hồi đó tớ vẫn còn bé và ngốc nghếch" Tigress bào chữa.

"Hay đấy,tớ thấy rất vui khi nhận ra quả tim bằng đá của cậu đang dần được làm mềm lại. Tớ nghĩ đó là lần đầu tiên cậu có cảm giác với bọn con trai ngoài kính trọng hoặc tình bạn " Viper nói nhỏ. Cả hai nhìn về phía Po vừa bị hình nhân đánh bật ra và ngã vào Rùa Ngọc. "Và đôi khi là cả cáu gắt.Nhưng tớ cũng không trách được"

Tigress hơi nhăn mặt. "Trái tim bằng đá?Mình thật sự không có cảm giác gì với mọi người sao?" Tigress nghĩ và tự nhủ sẽ trở nên tốt hơn với mọi người,đặc biệt là Po,người mà cô đối xử tồi tệ trong vài ngày gần đây. "Nhưng mình nghĩ nó phù hợp với trái tim bằng đá của mình". Cô ngồi dậy và rời khỏi phòng tập luyện để đi chuẩn bị cho bữa tối.

=================================================================================
Cái này là chuyện lấy đề tài từ cặp Shifu/Tigress.Vì vậy nếu có một số bạn Crazy Fan của Po/Tigress quá mà ngứa mắt cặp này thì xin đừng có chửi mà cứ yên lặng mà đọc=))
Riêng cái này tớ rất thích có comment nên bạn nào đọc xong cứ comment thẳng tay nhé;))
 

Luong Lao Shi

A Lazy "Uncle"
Chapter 2

Tigress vẫn còn cảm thấy má mình ấm lên từ cuộc đối thoại với Viper vào hôm nay. "Mình sẽ không kể với ai chuyện đó. Mình đã nghĩ gì thế nhỉ,nói tai của thầy rất mềm?"

"Cậu ổn chứ Tigress?" Monkey hỏi.

Tigress vội quay về thực tế. "Gì vậy?"

"Cậu vẫn chưa động một tí gì vào bữa tối đâu." Monkey nhắc. Tigress vội nhìn xuống bàn. Cả một bát mì đầy vẫn còn trước mặt cô. Cô ngước mặt lên nhìn bạn bè mình. Tất cả họ đều nhìn cô. Cô vội vàng cầm thìa lên và cho một ít mì vào mồm, sau đó nuốt nốt sợi mì dính vào mồm. Mọi người sau đó lại tiếp tục bữa tối của mình,trừ Viper. Cô lắc đầu rồi bắt đầu lẩm bẩm 1 mình.

Không nói một lời nào, Tigress đứng dậy và rời khỏi bàn, không quan tâm đến việc tất cả mọi người khác đều nhìn cô như thể cô như bị bệnh tâm lý vậy. Cô vẫn còn nghe được một đoạn nói chuyện giữa mọi người khi cô đang đi ở hành lang.

"Có chuyện gì với Tigress vậy?Hôm nay cô ấy trông căng thẳng quá" Mantis nói

"Cô ấy có vẻ hơi lo lắng khi tớ nói chuyện với cô ấy và Viper hôm nay. Viper,cậu với Tigress nói chuyện gì thế? " Crane hỏi.Tigress giật mình và đứng yên "Đừng nói là cô ấy sẽ kể..."

"Không có gì quan trọng cả. Tớ cũng không biết tại sao cô ấy giận dỗi vào ngày hôm nay. " Viper nói.

"Cô ấy chắc là chỉ mệt sau khi tập luyện thôi. Trừ hôm nay, gần đây ngày nào cô ấy cũng tự tập thêm. Sư phụ Shifu đã phải thay gỗ trên bộ Seven Swinging Clubs of Instant Oblivion(Trận địa nhiều dây xích có kèm chùy gỗ dính gai mà Tigress tập) năm lần trong tuần này" Po bào chữa.

Tigress thở phào sau một khi nín thở từ lúc dừng lại khi biết Viper được hỏi về cuộc nói chuyện và tiếp tục đi. Khi đã đến được túc xá, cô đóng sập cửa phòng mình lại và thở dài. "Tại sao mình lại quan trọng hóa vấn đề thế chứ? Mình chỉ có mười hai tuổi khi mình phải lòng sư phụ Shifu! Mình lúc đó vẫn còn là một đứa trẻ!". Bỗng dưng có tiếng động gõ cửa phòng cô một cách nhẹ nhàng. Cô đứng dậy và mở mạnh cửa ra.Và cánh cửa đã đánh ngay trúng mũi Po.

"Au!Au,trời ơi.Đau quá...Tigress!Chào,ừm,vậy..." Po lắp bắp và vặn vặn 2 tay cố nói một điều gì đó.

"Chuyện gì vậy?" Tigress thở dài. Nhưng cô bỗng nhiên im lặng ngay sau đó. Cô không hề muốn làm cho câu nói đó nghe quá ác ý.

"Ơ,ừm,tớ chỉ...nếu cậu không thích nước mì,cậu biết đấy,loại nước tớ làm cho bữa tối,tớ có thể thử công thức mới,nếu cậu muốn" Po lo lắng nói.

Tigress cười mỉm. "Không,Po,nó rất ngon. Nước mì của cậu làm lúc nào cũng ngon. Tớ chỉ không thấy đói"

Po cười tươi. "Thật sao? Bây giờ tớ có thể làm lại cho cậu đấy." Po nói một cách hạnh phúc.Tigress nhún vai một cách nhẹ nhàng.

"Không cần đâu Po. Nhưng cám ơn cậu đã quan tâm" Tigress nói.

Po nở một nụ cười ngốc nghếch. "Không có gì. Được rồi, cậu tiếp tục việc của cậu đi, tớ đi bây giờ đây". Po vấp vào khung cửa trên đường ra ngoài và kết quả là ngã đè lên chiếc bình xứ ở hành lang. Tigress nhẹ nhàng cười khúc khích. Cô đóng cửa phòng và ngồi xuống giường.

"Anh chàng tội nghiệp. Cậu ta chỉ cố giúp mối quan hệ tốt đẹp hơn. Và mình lại không làm nó dễ dàng hơn khi lúc đầu tỏ ra quá cáu giận...".Tigress nghĩ." Tigress?Tớ vào được chứ?" Viper ở ngoài và nói vào.

"Ừ"

Viper mở cửa phòng và trườn vào. "Vậy,cậu không đói à?" Viper hỏi. Tigress lắc đầu.

"Tớ không đói lắm."

Viper thở dài. "Chán thật. Tớ có làm mấy chiếc bánh bao ngọt và tớ định ăn cùng cậu". Viper lôi ra một bát bánh bao nóng còn bốc hơi và bỏ nó lên bàn. "Nhưng nếu cậu không thấy đói..."

Đôi tai của Tigress vểnh lên một chút. Không có gì trên đời này hợp khẩu vị của cô hơn bánh bao ngọt của Viper. "Đối với đống bánh bao đó thì tớ rất đói đấy."

Viper cười và lôi ra cho Tigress một đôi đũa. "Tớ biết mà.Vậy tại sao cậu bỏ ăn tối?Ai cũng lo lắng về cậu" Viper hỏi.

"Tớ biết.Chẳng qua là tớ đang có vài áp lực tâm lý" Tigress giải thích.

"Áp lực đó có liên quan gì đến chuyện mình nói hôm nay không?"Viper hỏi.Tigress thở dài và lấy tay che mặt.

"Ừ.Tớ chỉ...Tớ nghĩ tớ đã hoàn toàn quên chuyện phải lòng rồi."

Viper đớp lấy một chiếc bánh và nhai "Tớ không hiểu, Tigress, tại sao nó gây áp lực với cậu đến thế" Viper hỏi, mồm cô vẫn còn đầy. Tigress dừng lại việc cho một chiếc bánh bao vào mồm. Cô bỏ nó xuống và thở dài.

"Ồ...Tớ cũng không biết, tớ chỉ.. .sau khi tớ nhận ra là chuyện sư phụ Shifu thích tớ như tớ thích thầy không bao giờ có thể xảy ra, tớ chỉ...cảm thấy hơi đau khi nghĩ về nó."

"Tigress, đó là một thời gian dài trước kia rồi. Cậu chắc chắc đã có đủ thời gian để quên nỗi đau đó. Đi tìm người khác thôi!" Viper khẳng định.

"Tớ không thể!" Tigress hét lên. Cô thở một hơi sâu để bình tâm lại "Tớ chỉ không thể..." Cô nói một cách nhỏ nhẹ.

"Vậy thì sao? Cậu định sẽ bày tỏ tình yêu bất tử với thầy dạy võ của cậu à? Người mà lớn hơn 2 hoặc 3 lần tuổi của cậu?" Viper hỏi.

"Không!Tớ thậm chí không nghĩ mình còn thích thầy như trước nữa! Tớ lúc đó chỉ có 12 và khi tớ nhận ra thầy luôn lạnh lùng với tớ, tớ cảm thấy như trái tim của tớ vỡ tan. Và tớ cảm thấy rất đau!" Tigress bào chữa.

"Vậy tại sao cậu im lặng sau ngần ấy năm và để cho nó cứ hành hạ cậu như vậy?" Viper hỏi.

"Tớ nghĩ đó là lý do tại sao tớ luôn cố gắng tập luyện chăm chỉ... Để có thể quên đi nỗi đau đó" Tigress nói một cách yếu ớt. Cô cảm thấy nước mắt của cô bắt đầu lăn tròn trên má. Viper cảm thấy sốc bởi vì cô chưa từng thấy Tigress khóc từ khi 2 người gặp nhau lần đầu lúc còn bé tí.

"Vậy... Có thể cậu nên nói với thầy đi" Viper lặng lẽ nói.

Tigress bỏ tay che mặt ra. "CÁI GÌ? Cậu có bị sao không vậy? Tớ không thể làm thế! Tớ sẽ bị làm bẽ mặt! Tớ sẽ phải rời khỏi Ngọc Điện mãi mãi!" Cô hét lên.

"Nhưng cậu bảo nó không hề quá quan trọng! Đó chỉ là phải lòng,không gì hơn. Vậy tại sao việc nói cho thầy biết lại khó khăn đến thế? " Viper hỏi.

"Tớ không thể chỉ việc đi đến trước mặt thầy dạy võ của mình và bảo mình đã phải lòng với thầy hồi 12 tuổi! ".Bỗng nhiên cả 2 nghe một tiếng ngã phịch ở ngoài cửa. Tigress nín thở. Ai đã nghe trộm cuộc nói chuyện của cô ấy và Viper.

Viper trườn ra ngoài cửa và mở cửa ra chỉ đủ để luồn đầu ra ngoài.Cô há hốc mồm và chui đầu vào lại,không nói gì và nở một nụ cười giả tạo.

"Ai thế?" Tigress sợ hãi hỏi.

"Ừm...Không có ai."

Tigress đi nhanh qua bạn mình và mở cửa ra. Shifu nằm ở trước cửa, mắt chỉ hơi mở ra, gần như nhắm nghiền lại và mồm ông há ra vì sốc.

"Ơ...Ít ra cậu cũng không phải lo lắng về chuyện nói với thầy nữa." Viper nói một cách yếu ớt.
 

Luong Lao Shi

A Lazy "Uncle"
Chapter 3

Shifu đi đến túc xá nơi học trò của ông đang say giấc. Crane và Monkey kể với ông là Tigress bỏ ăn tối mà không một lời giải thích, và cả Po lẫn Viper đều đã đi kiểm tra xem Tigress bị làm sao.

"Theo cách giải quyết vấn đề của Po lâu nay thì mình nghĩ là nó sẽ phải cần một đợt sơ cứu trước khi đi ngủ."

Shifu đi vào hành lang túc xá nơi có các phòng ngủ của học trò ông. Ông có thể thấy ánh sáng từ phòng của Tigress, và cô cùng Viper đang nói chuyện. Vì thế ông không hề gõ cửa phòng hoặc đi vào. "Vậy tại sao cậu im lặng sau ngần ấy năm và để cho nó cứ hành hạ cậu như vậy?" Viper hỏi.

Shifu sau khi nghe thấy bỗng trở nên lo lắng vô cùng. Điều gì làm đau lòng học trò của ông mà họ không hề nói với ông về chuyện đó?

"Tớ nghĩ đó là lý do tại sao tớ luôn cố gắng tập luyện chăm chỉ... để có thể quên đi nỗi đau đó" Tigress nói yếu ớt. Shifu cau mày. Ông đã cảm thấy rất khó chịu vì phải luôn sửa đồ tập luyện, nhưng ông ước gì ông biết chuyện Tigress phá hủy đồ vật chỉ để giải thoát khỏi cảm xúc đang đè nặng...

"Vậy...Có lẽ cậu nên nói với thầy đi" Viper thì thầm.

"CÁI GÌ? Cậu có bị sao không vậy? Tớ không thể làm gì! Tớ sẽ bị làm bẽ mặt! Tớ sẽ phải rời khỏi Ngọc Điện mãi mãi!" Tigress hét lên. Shifu giờ thật sự cảm thấy cực kì lo lắng. Điều gì khó khăn đến mức nó không thể nói với ông ấy? Tigress luôn luôn như là con gái của ông. Ông luôn bắt nó tập luyện chăm chỉ nhưng chỉ vì ông quan tâm đến nó mà thôi.

"Nhưng cậu bảo nó không hề quá quan trọng! Đó chỉ là phải lòng,không gì hơn. Vậy tại sao việc nói cho thầy biết lại khó khăn đến thế?" Viper hỏi.

Shifu lùi lại. "Tigress đang hoặc đã từng yêu?"

"Tớ không thể chỉ việc đi đến trước mặt thầy dạy võ của mình và bảo mình đã phải lòng với thầy..." Shifu không hề nghe được hết câu.Ông ngã phịch xuống sàn.Những câu ông vừa nghe cứ vo ve trong đầu ông

"Tigress đã từng phải lòng...

Tigress đã từng phải lòng...

...với mình?
"

Sau đó tất cả các thứ kể cả những câu nói đó cũng chìm vào đêm tối. Thứ mà Shifu còn có thể nhớ được là trở về phòng của ông. Ông thở dài một cách nhẹ nhõm. "Đó chỉ là một giấc mơ thôi"

"Mọi người! Thầy dậy rồi này!" Shifu nhìn về phía tiếng nói.Ông nhận ra đó là tiếng Crane nhưng lúc này tầm nhìn của ông vẫn còn hơi mờ mờ.

"Có... Có chuyện gì thế?" Ông hỏi mơ màng. Ông tập trung lại và nhìn thấy cả sáu học trò của ông đều đang vây lấy ông. Ông hét và nhảy cẫng lên,mắt ông mở to ra.Tất cả đều lùi lại một hoặc hai bước.

"Tại sao tất cả các con đều đứng nhìn ta ngủ?" Shifu hỏi một cách tức giận rồi ngồi xuống.

"Nhìn thầy ngủ?" Mantis ngạc nhiên hỏi.

"Sư phụ Shifu,thầy thực ra...không ngủ đâu" Monkey cẩn thận nói.

"Các con đang nói cái quái gì thế?" Shifu hỏi.

"Ơ...thực ra thầy..." Viper bắt đầu nói.

Po chen ngang. "Thầy bị ngất ở hành lang như một con bé con vậy" Po nói,cố gắng phá tán bầu không khí căng thẳng.Cả năm người còn lại đều lườm Po.Nụ cười của cậu mất hẳn rồi cậu ho một cách yếu ớt.

"Cái gì? Ta không ngất. Ta chỉ có một ... giấc mơ rất phiền toái thôi..." Shifu kể.

"Không,sư phụ. Thầy đã ngất thật đấy" Viper khăng khăng.

"Tigress và Viper tìm thấy thầy lúc thầy bị ngất." Crane thêm vào. Shifu nhớ lại "giấc mơ" của ông lần nữa. Và ông lườm Tigress, người vừa mới lùi lại vài bước sau đó cúi mặt xuống sàn. Ông nhìn lại đôi tay mình trong vài giây, cố gắng chấp nhận sự thật đó không phải là mơ, và Tigress...

Ông lắc đầu và nhìn về phía đồ đệ của mình. "Vậy thì sao nào? Các con định chỉ đứng đó vây chặt ta hay là cho ta đứng dậy nào?" Shifu hỏi. Tất cả đều đứng tách ra để ông có thể rời khỏi giường. Ông đứng dậy và hơi bị sảy chân,nhưng ông đẩy tất cả mọi người ra khi họ cố giúp ông. Ông chạy nhanh ra khỏi phòng và không quên ném một ánh nhìn đầy hoài nghi về phía Tigress.

"Tớ nghĩ thầy phản ứng tốt đấy chứ" Mantis nói một cách vui vẻ để giúp mọi người đỡ căng thẳng.Viper đánh vào đầu cậu bằng đuôi của cô."Au!Tớ chỉ cố làm bớt căng thẳng thôi mà."

Tigress thở dài và đi mất. "Chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy? Cô ấy với thầy Shifu có cùng bệnh thần kinh hay cái gì đó à?" Mantis hỏi. Tigress có thể nghe thấy Mantis lại bị ăn đập lần nữa. "Au!Được rồi,tớ câm đây."

Tigress lắc đầu và tiếp tục đi khỏi túc xá."Ư...Cuộc nói chuyện đó đã phá hủy mọi thứ! Giờ thầy đã biết... " Tigress dừng lại và lắc đầu "Mình đang làm gì vậy? Mình không còn có cảm xúc như vậy với thầy nữa. Viper nói đúng;mình chỉ quan trọng hóa vấn đề.".Cô tiếp tục đi cho tới khi đến Sacred Peach Tree of Heavenly Wisdom.Cô dựa vào cây và nhìn lên bầu trời đầy sao.

"Mình sẽ phải làm gì đây? Chẳng lẽ tất cả các đợt tập luyện của mình chỉ đáng đổ sông đổ bể sao? Nó có đáng giá chút nào ko? " Cô nhắm hai mắt lại. "Tất cả mọi ngừoi sẽ chất vấn mình về chuyện gì đang xảy ra.Họ đã biết là có gì mờ ám.Mình ước gì mình chưa nói chuyện đó với Viper." Cô nằm xuống và nhìn lên các cành của cây đào,giờ đang đầy những quả đào chín muồi.

Một quả bỗng dưng rơi xuống và trúng ngay chán của cô."Au!" Cô ngồi dậy và xoa xoa chỗ quả đào rơi vào đầu.

"Tigress?" Đó là Po. Tigress thở dài.

"Cậu có sao không? Trông cậu rất buồn" Po lặng lẽ nói. Tigress thậm chí không nhìn vào mắt Po.

"Ừm...Nếu có chuyện gì làm cậu khó chịu,cậu có thể nói với tớ mà." Po đề nghị,giọng của cậu giờ đầy hy vọng. Cô nín thở. Cô đã tự hứa sẽ trở nên tốt hơn với Po, và cô không nói gì. Tất cả những gì mà cô nói với Po đều đáng sợ và đau đớn "Vậy...được rồi.Nếu cậu cần tớ...Tớ sẽ ở...Ừm" Po lắp bắp.

Tigress đập đầu cô vào cây. Kể cả cô không hề nói gì,cô vẫn làm một thứ gì đó làm cho Po cảm thấy đau long. "Cậu ta là Thần Long Đại Hiệp, và mình nên tôn trọng cậu ta. Và mình vẫn đối xử với cậu ta như thể cậu ta chỉ bằng đống dụng cụ tập luyện mà mình đã phá hỏng. Mình đã hoàn toàn cách xa với bạn bè,cư xử bất kính với su phụ... Có thể mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu mình đi."

Vào đêm đó, Shifu bước tới Hào Kiệt Đại Sảnh nơi chứa các mảnh của cây trượng của đại sư Oogway.Po đề nghị dùng băng dính dán lại,nhưng Shifu quyết định không làm thế.Đó là một trong những thứ ông được để lại từ đại sư Oogway, và ông không muốn chuyện gì xảy đến với nó. Ông thở dài.

"Tigress là đồ đệ của mình. Bởi vậy mình nên không cảm thấy có vấn đề gì khi nói về chủ đề đó. Tuy nhiên, nếu nó vẫn còn cảm thấy..." Đôi mắt của ông hơi giật giật. "Cho dù nó có... tình cảm với mình, mình nên nói chuyện với nó với tư cách một thầy dạy võ và cũng là cha nuôi."

Ông thở dài và rời khỏi Hào Kiệt Đại Sảnh. Ông bước tới túc xá.Đèn vẫn còn ở tất cả các phòng. "Các đồ đệ!"

Tất cả đều đi ra và đứng trước cửa phòng. Po xảy chân và nghã xuống sàn trước khi đứng nghiêm. Ông nhìn các đồ đệ của mình. Thiếu một. "Tigress." Ông gõ cửa phòng. Ông mở cửa ra và nhận ra không hề có ai trong phòng.

" Ồ không" Viper nói.

" Có ai ở đây biết nó đi đâu không? " Shifu hỏi.

" Cô ấy vừa ở đây vài phút trước " Crane lo lắng nói.

"Tìm nó mau" . Tất cả mọi người đều tản ra nhiều hướng. Shifu đi vào phòng của Tigress. Tim ông như đứng lại khi nhìn thấy những gì trong phòng.Tủ quần áo mở toang ra và trống trơn. Túi đồ mà Tigress mang theo cùng khi đến Ngọc Điện lần đầu đã biết mất. Căn phòng trở nên trống trơn và lãnh lẽo. Có một lá thư trên giường của cô. Shifu gần như ngất thêm lần nữa. Ông không cần phải đọc thư để biết chuyện gì đang xảy ra.

Tigress đã chạy khỏi Ngọc điện.
==============================================
P/S: Comment cốt truyện và cách viết để mình có hứng dịch tiếp nhé mọi người.
 

Luong Lao Shi

A Lazy "Uncle"
Chapter 4

Tigress lúc này cảm thấy rất mệt mỏi. Cô đã không chợp mắt trong vòng ba ngày, và chân cô phồng rộp lên như thể đang đi trên một con đường lửa.Nhưng cô muốn cách xa Ngọc Điện càng nhanh càng tốt .”Đó là điều tốt nhất.” . Cuối cùng cô cũng ngồi xuống đất và mát xa bàn chân mình.

Cô đang ở giữa một khu rừng rậm rạp, với sương mù đang trải khắp nơi. Khu rừng yên ắng lạ kỳ. Tất cả những gì Tigress nghe được là một vài tiếng chim hót và tiếng lá cây xào xạc. Khu rừng rậm rạp đến mức Tigress như thể bị vây chặt bởi vô số các chiếc bóng màu xanh tối, ngoại trừ có một vài ánh nắng hiếm hoi chiếu rọi được xuống mặt đất.

Cô tập trung vào việc mát xa bàn chân của mình. Cô chưa hề kiếm được một dòng sông từ sáng ngày hôm qua, và các quả đào cô “mượn tạm” từ Sacred Peach Tree of Heavenly Wisdom đã gần hết. Cô mát xa chân mạnh hơn nữa và cùng lúc,dạ dày cô bắt đầu sôi lên

Cố đi tiếp nào. Thức ăn và nước uống sẽ xuất hiện sớm thôi. Đừng tỏ ra yếu đuối. Cứ tập trung vào đường đi trước mặt của mình.

Cô nhắm chặt mắt, cố gắng không để nước mắt tràn ra. Cô đã khóc khi cô rời khỏi thung lũng và đi qua cây cầu Thread of Hope. Cô không muốn mình khóc thêm lần nào nữa.

Cuộc sống cũ của cô giờ đã bị bỏ lại phía sau và cô nghĩ đó là việc phải làm. Bỗng nhiên, trời bắt đầu nổi sét. Bất chấp các vòm lá xum xuê của khu rừng, mưa vẫn bắn xuống mặt đất. Tigress vội nhìn quanh tìm chỗ trú mưa và cô đã tìm thấy một chiếc hang gần đó. Cô vội chạy vào trong nhanh hết sức có thể. Đó là một cái hang lạnh và ẩm ướt, nhưng nó còn tốt hơn nhiều so với việc ở ngoài trời mưa. Cô lắc mạnh đầu để bắn hết các giọt nước mưa dính trên đầu và ngồi xuống gần cửa hang, nhìn mưa rơi một cách im lặng.

Cô bắt đầu nghĩ về Ngọc Điện và bạn bè của cô. Sư phụ Shifu chắc chắn đã cử họ đi tìm cô. Mà thực ra không cần thầy ra lệnh, họ cũng sẽ tự đi tìm cô ngay lập tức. Và cô biết việc họ tìm ra cô và đưa cô về Ngọc Điện chỉ là vấn đề thời gian.Cô thở dài,một nụ cười mỉm nở ra trên môi cô.

Ngọc Điện … Không biết giờ Viper và Crane có đang nói chuyện tình tứ với nhau nữa không. Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu Monkey phát hiện ra Mantis mới là người trộm bánh bích quy của cậu ta chứ không phải Po.

Cô vừa nghĩ về những lời nói đùa mà các bạn cô thường nói và Ngọc Điện vừa chầm chậm nhắm mắt lại.Và khi cô ngủ, cô có thể nghe tiếng sáo tre của thầy Shifu trong tâm trí cô.

Tigress ngủ vài giờ trước khi tiếp tục hành trình của mình. Cô đứng dậy và ngáp. Cô đã cảm thấy khỏe hơn nhiều sau một giấc ngủ dài. Trời vẫn còn hơi tối và cơn mưa đã tạnh. Bỗng nhiên dạ dày cô sôi lên sùng sục. Cô đỏ mặt, mặc dù không có ai ở gần để nghe thấy. Cô quyết định hy sinh quả đào cuối cùng để cứu sống cái dạ dày của cô.

Nhưng đột nhiên cô thấy trên một tảng đá gần đó có một quả táo và một chiếc cốc. Cô thận trọng tới gần và cầm chúng lên. “Mình không nên làm thế. Chúng không phải là của mình.

Cô bỏ chúng xuống lại tảng đá và quay đi. Dạ dày của cô lại sôi lên lần nữa và cô đặt một tay lên nó. Cô liền cầm chiếc cốc lên lần nữa. Trong cốc đầy nước. Cô thở dài. Cho đến khi cô tìm được nguồn nước và thức ăn, cô sẽ có thể ăn những gì mà cô muốn.

Cô ăn quả táo một cách ngấu nghiến như bị bỏ đói lâu ngày.

“ Chí ít mình vẫn còn quả đào của mình cho bữa trưa”. Với ý nghĩ đó, cô biết cô sẽ phải chuẩn bị đủ đồ ăn và nước uống trước khi cô có thể tiếp tục đi. Cô cầm chiếc túi lên và đi khỏi hang.

Khu rừng trở nên đầy sức sống so với ngày hôm qua.Gió thổi một cách ấm áp, và Tigress chợt nhận ra tiếng nước chảy róc rách ở đằng trước. Cô đi theo tiếng động cho đến khi cô tới được một con suối gần đó. “Chí ít giờ mình cũng đã biết được nước từ đâu đến” Cô chạy xuống suối và tát nước vào mặt. Nước rất sạch và mát.Khu rừng lúc buổi sáng tuyệt vời hơn buổi đêm rất nhiều.

Cô bắt đầu rửa mặt và thay quần áo, cô cảm thấy khỏe khoắn hơn rất nhiều so với tối hôm qua. Chân cô vẫn còn đâu , nhưng cô có thể hoãn việc nghỉ ngơi cho đến lúc tìm ra nguồn thức ăn. Cô tìm ra một cây táo dọc theo con suốt. Sau bữa trưa bằng táo, cô đi về hang,mát xa và quan sát đôi chân của cô.

Cả hai chân cô giờ đều đau nhức và có vài vết cắt, tuy nhiên cô hoàn toàn có thể chịu được. “Cuộc sống thế này thật dễ chịu. Chỗ này tuy không phải là đại điện nhưng cảnh vật thì đúng là tuyệt đẹp.

Đêm đó thì Tigress đã không có khó khăn gì khi làm một giấc ngủ say ngon lành không mộng mị. Nhưng trước khi cô đi ngủ, cảm giác tội lỗi lại đến với cô và cô đi ra suối lấy đầy nước vào cốc và đặt quả đào cuối cùng lên tảng đá đêm qua. Khi cô thức dậy vào sáng hôm sau, quả đào đã biến mất và thay vào đó là một đống dâu dại. Tigress mỉm cười trước món quà trước khi ăn đống dâu dại.

Chuyện đó cứ như một trò chơi vậy. Cứ mỗi tối trước khi cô đi ngủ, cô bỏ một thứ nào đó lên tảng đá, và sau đó sáng hôm sau cô sẽ có một thứ mới. Sau khoảng ba tuần, không còn thứ gì được thay thế lên tảng đá nữa. Tigress đã biết là chuyện này sẽ không xảy ra mãi mãi nhưng cô vẫn muốn tiếp tục chờ đợi xem sau khi cô đi ngủ thì cô sẽ có một thứ gì chờ đợi mình vào sáng hôm sau. Nó như chứng minh cô vẫn còn bạn bè và nó cũng làm hy vọng của cô vào cuộc sống tăng lên nhiều.

Vẫn chưa có một ai từ Ngọc Điện đến gần đây cả. Có thể tất cả mọi người giờ đều đang ghét mình vì mình đã chạy như một con ngốc nhát cáy trước mọi chuyện.” Cô thở dài và cúi mặt vào giữa 2 đầu gối. Cô sụt sịt và vội lấy tay gạt nước mắt.

Mình không biết…Mình không biết là họ có tìm mình hay không nữa...

Tigress lắc đầu và nằm xuống ngủ. Sáng hôm sau khi cô thức dậy, cả hai chân cô đều đã được băng bó cẩn thận. Cô nhẹ nhàng lấy tay vuốt lên các mảnh vải trắng. Chân cô không đã còn cảm thấy đau nhức một thời gian dài nhưng vài vết cắt lớn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Cô cười mìm vì cô biết mình vẫn còn bạn bè. Cho dù chỉ là một người.

Lại thêm một trận mưa rào vào ngày hôm đó. Nó không còn là một trận mưa nhẹ, ấm như trước đó thường xuyên. Trận mưa này là một trận mưa lớn và lạnh lẽo. Cô ngồi yên trong hang, sưởi ấm bằng một ngọn lửa nhỏ được làm từ đống củi mà cô đã kiếm được. Tigress bắt đầu suy nghĩ về những gì làm tiếp theo.

Mình không thể ở mãi mãi trong hang này. Ba tuần ở đây như thể dài gấp đôi thường lệ. Nhưng giờ thì cả toàn Trung Hoa đều biết về Ngũ Đại Hào Kiệt. Ai cũng có thể nhận ra mình ngay từ ánh nhìn đầu tiên... ” Cô ôm 2 chân. “Mình sẽ bị kẹt trong cái hang này mãi mãi, trừ khi mình muốn rời khỏi Trung Hoa. Nhưng cuộc hành trình đó chắc chắn sẽ là một khoảng thời gian dài.

Cô bắt đầu nghĩ về bạn bè mình. Cô nhớ tất cả mọi người… Viper, Mantis, Crane, Monkey, Po…. và tất nhiên là cả sư phụ Shifu. ” Mình thậm chí còn không có cả một bức ảnh của họ”. Cô nằm xuống ngủ bên cạnh đống lửa…

Ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào mặt cô và cô liền lấy tay che mắt để không bị chói.Cô dụi mắt và nhìn xung quanh hang

“Tốt, cô dậy rồi. “

Tigress nhảy dựng lên và lập tức vào tư thế chiến đấu. “Ai đó?” Cô hỏi và nhìn xung quanh hang

“Đừng lo,ta sẽ không làm hại cô đâu.”

Tigress đột nhiên đứng bất động và tim cô đập thình thịch.Cô đã nhận ra tiếng nói đó là của ai

“ Ta biết cô đã không tập luyện một chút nào kể từ khi cô rời khỏi Ngọc Điện. Giờ thì việc đánh bại cô là quá dễ dàng đối với ta. “

“ Mau lộ mặt đi!” Tigress hét lên

“ Thật là may mắn khi được gặp lại cố nhân, “ Tai Lung nói và từ từ bước ra khỏi bóng tối trong hang.
 

Luong Lao Shi

A Lazy "Uncle"
Chapter 5

Tigress ngạc nhiên trước những gì cô nhìn thấy vào lúc này. “Ngươi…Ngươi đáng lẽ phải chết rồi chứ!” Cô không thể tin được hắn còn sống.

Tai Lung nhún vai. “ Mọi việc tiến triển theo kiểu đáng buồn cười phải không nào?”. Tai Lung nhận ngay một cú đấm mạnh vào mũi và làm cho hắn bay lại vào trong hang. Hắn gầm lên và đứng dậy,xoa xoa mũi hắn. “Ồ, ta thấy tính tình của cô vẫn chưa có tiến bộ gì sau khi ta đã chăm sóc cô một thời gian dài” Tai Lung chọc tức.

“ Ngươi chưa bao giờ chăm sóc ta. “ Tigress gầm gừ.

“ Ồ,thật sao? Vậy ta nghĩ quả táo đó và nước uống chỉ tự hiện ra khi cô đói bụng trong ngày đầu ở hang này “

Tigress ngạc nhiên “Đó…Đó là ngươi?” Tigress hỏi. Tai Lung mỉm cười.

“Không có gì. Nhưng ta nghĩ quả đào đó đã đủ để làm phí tổn rồi.Quả đào đó được ăn trộm từ Sacred Peach Tree of Heavenly Wisdom?”.Tigress nghiến răng “Và cô chưa từng là loại người thích trốn chạy. Hay cô đã cảm thấy mệt mỏi với Shifu rồi?” Tai Lung hỏi.

Tigress vồ lấy Tai Lung và vật xuống dất. “ Đừng có nói về sư phụ của ta như thế “ Tigress gầm lên,tai cô dựng đứng.

Tai Lung đẩy cô ra và sau đó ném cô ra ngoài hang. “Vẫn còn trung thành với ông ta? Ta không ngạc nhiên đâu. Nhưng đừng lo, cô sẽ quên nhanh thôi” Tigress chạy lại vào hang và xô mạnh Tai Lung.

“ Tránh xa ta ra” Tigress cảnh cáo và phủi bụi trên người.

“ Tại sao ta có thể làm thế? Cô hoàn toàn vô dụng từ lúc ta nhìn thấy cô vào hang này sống.” Tigress quay sang và tát Tai Lung một phát.

“Ta không phải là đồ vô dụng.”

“ Thật sao? Nếu cô không vô dụng vậy tại sao cô lại trốn trong một cái hang giữa một khu rừng và sống bằng mấy cây táo?” Tai Lung hỏi. Tigress nhắm mắt lại và nghiến răng mạnh hơn nữa.

Ư…Hắn nói đúng. Mình bị kẹt cứng ở đây. Mình thậm chí không có cả một ý tưởng cho kế hoạch làm gì tiếp theo

“ Cô bắt đầu nhìn thấy sự thực nghiệt ngã rồi à?” Tai Lung chế giễu. Tigress đấm vào bụng hắn một phát. Tai Lung co rúm lại.

“ Ta không cần ngươi giúp “ Tigress tức giận nói. Tai Lung chụp lấy tay cô và bẻ mạnh về đằng sau lưng cô.Tigress cảm thấy hơi đau và rên lên khe khẽ.

“ Chấp nhận thực tại đi. Không có ta thì cô đã đói meo ngay từ tuần đầu tiên rồi”.Tigress nắm chặt lấy tay Tai Lung rồi vật hắn ra đằng trước.

“ Ta mạnh hơn cô tưởng nhiều đấy.” Hắn thúc mạnh cô xuống và giờ Tigress đang nằm trên người hắn. Và hắn lăn cả hai thêm một vòng để hắn là người nằm trên.

“ Ồ, Cô mạnh hơn ta rồi đấy.” Tai Lung giả vờ nới một cách sợ hãi, chạm mũi 2 người vào nhau. Tigress cố gắng đứng dậy, nhưng hắn kìm quá chặt khiến cô không bỏ 2 tay ra được.

“ Bỏ ta ra !”

Tai Lung nhún vai và đứng dậy “ Đừng lo. Cô chỉ làm ấm người cho ta thôi.”
Tigress đứng dậy và nói “Bây giờ nếu ngươi không phiền…” Cô cầm chiếc túi của cô lên và chạy khỏi hang. Tai Lung đứng nhìn cô đi.Hắn nói với theo.

“Vậy,cô sẽ ở đâu tiếp theo khi biết đã có ta ở đây rồi?”

“Tránh xa ngươi càng xa càng tốt!” Tigress hét lên. Tai Lung đuổi theo và đi vòng tròn xung quanh Tigress.

“Ta hiểu rồi. Cô không muốn ở cùng hang với người đã cố giết cô phải không? Nhưng ta cam đoan với cô,đó là một quyết định chính xác đấy” Tigress đẩy hắn ra một bên và tiếp tục đi “Vẫn lạnh lùng như bình thường. Và kể cả sau khi ta đã băng bó cho cô.” Tigress dừng lại.

Tai Lung là người đã để lại quả táo và nước. Hắn cũng là người đã băng bó cho đôi chân của cô.

“Đã bao nhiêu đêm ngươi nhìn ta nằm ngủ rồi?” Tigress hỏi một cách hơi bối rối.

“Shifu sẽ không vui vẻ gì khi gặp ta nếu ta để một học trò cưng của lão làm mồi cho sói phải không?”. Tai Lung hỏi và dựa lưng vào cây.

“Sư phụ Shifu không muốn dính dáng gì đến ngươi nữa cả.Ngươi chả làm được gì cả ngoài tạo ra đau đớn cho tất cả mọi người ngươi đã từng gặp. Đó đúng là kỳ tích khi ngươi vẫn còn muốn sống đấy” Tigress khinh miệt.
Tai Lung mỉm cười. “ Câu nói đó cũng không dễ nghe lắm đâu. Nhưng ta nghĩ ngươi chỉ muốn bảo vệ cậu bạn trai bé nhỏ của ngươi thôi. “ Tigress đông cứng người.

“ Po không phải là bạn trai của ta. Ta không biết ngươi đang nói cái quái gì cả” Tigress đến gần Tai Lung và cho hắn một cái bạt tai rồi tiếp tục đi tiếp.

“ Ồ đúng rồi! Kể từ khi Shifu phá tan cái trái tim non trẻ của ngươi, ngươi không bao giờ có thể yêu ai được nữa mà”

Tigress quay lại và ngạc nhiên hỏi “ Tại sao ngươi biết chuyện đó?”

“Tin ta đi,Tigress, Ta biết nhiều hơn là cô tưởng đấy. Vậy giờ cô sẽ làm gì,hử? Tiếp tục đi vào trong rừng,đối mặt với vô số hiểm nguy trong khi cô không có cả một buổi tập luyện tử tế trong 3 tuần hả? Hay sẽ trở vào hang và làm một bản hợp đồng sống chung hang với con báo đã gần như hủy hoại tình yêu duy nhất của cô?” Tai Lung hỏi một cách chế giễu.

Tigress thở dài.”Hắn nói đúng.Ai biết chỗ ở oan toàn tiếp theo cách đây bao xa? Mình phải tồn tại.Ở cùng hắn hoặc chết"

Một tiếng nói vang lên trong đầu cô.”Cô điên à? Hắn là kẻ địch! Hắn đã gần như giết cô cùng bạn bè! Kể cả sư phụ của cô nữa!”.Rồi một tiếng nói khác lại vang lên.

Bạn bè? Cô đang ám chỉ đám bạn bè thậm chí không đi tìm cô? Và ông sư phụ giờ đang nghĩ cô là một con ngốc? So sánh với họ, Tai Lung tốt đẹp hơn nhiều!

Tigress dụi nước mắt đang trải dài trên má. “Không. Các bạn của tôi đang đi tìm tôi. Và tôi không là một sự hổ thẹn với thầy Shifu” Tigress lườm Tai Lung,kẻ đang đứng lặng thing chờ đợi quyết định của cô.

Và họ sẽ đến tìm tôi, chúng ta sẽ đánh bại Tai Lung, một lần và mãi mãi." Tigress quay mặt lại. Cô thở sâu và cố kìm nén long kiêu hãnh. “Được rồi. Nhưng ta nói trước, đến gần ta hơi năm bước chân và ngươi sẽ khóc như một đứa con nít,” Tigress cảnh cáo.

Tai Lung cười mỉm.

“Ta biết cô sẽ làm theo ta bảo mà”
================================================
P/S: Comment! Comment ! Comment! =.= Hãy để lại ít nhất 1 comment về cốt truyện, cách viết, cách dịch, tất cả!
 
hum bữa mua cái DVD bãn chính thức về coi rùi , cũng hay hay , mà nói chung ko gây ấn tượng gì với mình lắm . chi tiết làm mình mắc cười nhất là luc' ông bố vịt nói với con Po là " nước lèo chảy trong người chúng ta " rồi tiết lộ cái bi' kip làm mì là ko co' gì het do'
 

Luong Lao Shi

A Lazy "Uncle"
Chapter 6

Shifu nhìn vào cảnh hoàn hôn trước mặt ông. Ông đang ngồi dưới Sacred Peach Tree of Heavenly Wisdom. Cây đào đã rơi hết lá,hoa và quả vào ngày sau khi Tigress rời đi.Shifu thở dài, đã lâu rồi ông chưa nói chuyện với ai.

Học trò của ông cũng không nói chuyện với nhau chút nào. Họ thậm chí còn không tập luyện cùng nhau nữa. Shifu chỉ đảm bảo là họ vẫn còn tập luyện. Ông không muốn các đồ đệ của ông trở nên lười nhác. Po là người duy nhất cố gắng nói chuyện với người khác. Cậu ta đã đi xung quanh Ngọc Điện, nói chuyện với tất cả mọi người, nhưng không ai tiếp chuyện cậu cả. Đã được một tháng và một tuần kể từ ngày Tigress chạy trốn.

Sau vô số lần tìm kiếm, họ vẫn không thể tìm được cô. Crane và Mantis đã đầu hang, nói rằng cô có thể không muốn được tìm thấy và sẽ chỉ phí thời gian tìm kiếm cô.

“Bên cạnh đó, kể cả chúng ta tìm thấy cô ấy, cô ấy sẽ lại chạy tiếp. Cô ấy rất thong minh và mạnh mẽ, cô ấy có thể tự lo được” Crane nói.

Po, Monkey và Viper thì không chịu bỏ cuộc “ Chúng ta không biết cô ấy ở đâu, cô ấy đang làm sao, nếu cô ấy bị thương thì … chúng ta phải tìm cô ấy! “ Viper phản kháng lại.

Crane và Viper bây giờ đã bắt đầu tức nhau. Shifu nắm chặt lấy cây gậy của đại sư Oogway và nhìn xuống thung lũng. Ngôi làng vẫn bận rộn như thường ngày, với con người đi mua sắm ở chợ và bạn bè chuyện trò. Shifu thở dài.

Tất cả đều là lỗi của mình. Do mình gây ra” Ông biết ông và đồ đệ của ông sẽ không thể sống thế này mãi. Họ phải quay lại tập trung tập luyện. Shifu đi xuống bậc thang.” Có lẽ đã đến lúc rồi...

Ông tìm thấy Zeng và ra lệnh cho Zeng tập trung các học sinh lại để gặp ông ở Hào Kiệt Đại Sảnh. Ông nhìn suốt hồ nước và hình phản chiếu của bước tượng rồng đã ngậm Thần Long Bí Kíp trong nhiều năm trước khi nó vào tay Po. Ông nghe thấy tiếng cửa mở và các đồ đệ của ông đi vào.

“Thầy muốn gặp chúng con ạ,thưa sư phụ?” Po hạnh phúc hỏi.

Shifu không hề quay lại “Đúng. Sau một khoản thời gian dài, ta tin là đã đến lúc tìm một người mới để truyền dạy Hổ Quyền “ Shifu nói một cách uy nghiêm.

“Cái…Cái gì ạ?” Viper lắp bắp hỏi.

“Sư phụ Shifu,thầy không thể. Ý con là … Thầy không thể nghĩ về việc thay thế Tigress được!“ Crane nói nhanh một cách điên cuồng.

“Nó rất đáng tiếc. Nhưng nó rõ ràng không muốn được tìm thấy. Và chúng ta không thể nào làm gì với nó cả” Shifu nói.

“Nhưng chúng ta vẫn còn thời gian để tìm Tigress mà!” Po nằng nặc.

“Chúng ta đã tìm khắp Trung Hoa. Và không ai nhìn thấy nó cả”

“Nhưng chúng ta không thể bỏ cuộc được! Cô ấy là bạn chúng ta…” Monkey nói nhỏ nhẹ.

“Ta biết chuyện này khó khăn với các con. Nhưng ý ta đã quyết rồi. Cuối tháng này, chúng ta sẽ phải phìm một học trò mới, và mọi thứ sẽ trở về như bình thường” Shifu mặc kệ tất cả những lời phản bác của học trò và ông rời khỏi Hào Kiệt Đại Sảnh. Viper, Mantis , Monkey, Crane và Po tất cả đều nhìn cánh cửa, mồm há ra.

“Vậy… Chúng ta làm gì bây giờ?” Monkey hỏi.

“Tớ không thể tin thầy lại bỏ cuộc như vậy!” Viper la lên.

“Có thể thầy không muốn gặp Tigress tí nào nữa” Mantis nói. Cả nhóm nhìn Mantis như thể cậu là kẻ phản bội. “Ý tớ là, thầy đã hành động rất kỳ quặc bởi thứu gì đó đã làm thầy ngất đêm Tigress chạy trốn. Và thầy luôn nhìn Tigress như thể cô ấy mọc thêm cái đầu thứ hai vậy” Mantis giải thích.

“Đúng rồi!” Viper la lên.

“Chuyện gì vậy?” Po hỏi.

“Khi thầy ngất. Thầy đã nghe Tigress và tớ nói chuyện.Và trong đó có chuyện mà thầy không được phép nghe. Tigress cũng nói chuyện đó thật đáng cười nhạo nữa! Tớ không thể tin là tớ không phát hiện ra nó sớm hơn!” Viper nói với mọi người.

“Cái gì đã làm thầy ngất?” Crane hỏi. Viper định trả lời.Nhưng cô dừng lại, mồm há ra. Cô ngậm mồm lại và hơi lùi lại.

“Sao thế?” Mantis hỏi.

“Tớ không thể nói với các cậu được” Viper lặng lẽ nói.

“Cái gì? Tại sao không?” Po hỏi.

“Tớ đã hứa với Tigress! Cô ấy sẽ ghét tớ mất.”

“Viper, nó có thể sẽ giúp tìm lại Tigress và đưa cô ấy về. Cậu muốn cô ấy bị thay thế à?” Monkey hỏi.

“Ơ…Không” Viper trả lời và thở dài “ Được rồi. Vào đêm cô ấy chạy trốn, cô ấy đã kể vài bí mật với tớ. Cô ấy… Cô ấy nói với tớ cô ấy đã phải lòng sư phụ Shifu lúc 12 tuổi” Cả nhóm yên lặng trong một giây. Sau đó Po, Monkey, Crane và Mantis nằm lăn ra cười.

“Cậu…Cậu đang đùa đúng không?” Mantis cười lớn.

“Lý do đó? Vì lý do đó mà Tigress chạy trốn?” Crane hỏi, cố nén cười để không làm Viper tức hoặc buồn.

Viper lườm họ. “Dừng lại đi! Tigress thực sự cảm thấy xấu hổ đấy! Và khi sư phụ Shifu nghe được,cõi lòng cô ấy đã bị tan nát!” Viper hét lên.

“Cõi lòng của của tớ cũng sẽ bị tan nát, nếu tớ phải lòng thầy Shifu!” Monkey thét lên với giọng đùa cợt.

Tiếng cười ngày càng to thêm. Viper đánh mỗi người trong nhóm một cú bằng đuôi.”Các cậu dừng lại hết đi! Các cậu không biết chuyện đó ảnh hưởng thế nào đến Tigress đâu. Kể cả cô ấy đã không phải lòng sư phụ Shifu nữa, cô ấy cũng không thể có tình cảm với ai cao hơn mức kính trọng và tình bạn!” Viper hét lên.

Cả nhóm ngừng cười. “Chúng ta có ba tuần để tìm Tigress và mang cô ấy về” Crane nói.

“Không còn nhiều thời gian đâu” Mantis đề xướng.

“Chúng ta phải làm gì đó.Trừ khi chúng ta muốn cô ấy bị thay thế” Viper thêm vào.

“Với lại, nếu không có Tigress, vậy mọi người sẽ được gọi là Tứ Đại Hào Kiệt. Nghe nó chả hay chút nào cả!” Po đùa. Tất cả mọi người đều cố cười một chút, nhưng lúc này thì cả nhóm ai cũng sôi nổi bàn tán nên trò cười của Po nhanh chóng được quên đi.

Crane dừng lại một giây.” Mọi người biết không?” Cậu nói chậm rãi. Tất cả mọi người đều nhìn cậu “Đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện với nhau kể từ ngày cô ấy rời Ngọc Điện đấy” Tất cả mọi người đều nhìn xuống sàn và gật đầu.

“Chúng ta bắt đầu vào việc thôi. Chỉ còn có ba tuần thôi đó” Monkey nói, cố gắng nâng tinh thần mọi người lên.
==================================================================
P/S: Comment cốt truyện và cách dịch nào:D
 

Nobita!

Tuổi già, cáo lão ở ẩn...
hum bữa mua cái DVD bãn chính thức về coi rùi , cũng hay hay , mà nói chung ko gây ấn tượng gì với mình lắm . chi tiết làm mình mắc cười nhất là luc' ông bố vịt nói với con Po là " nước lèo chảy trong người chúng ta " rồi tiết lộ cái bi' kip làm mì là ko co' gì het do'
Hơ, mấy chi tiết đấy tớ lại không thấy buồn cười lắm :-", trong khi những chi tiết khác lại thấy buồn cười hơn :))...."Con càng tập trung.....con càng dốt!" :))

@Luong: Bài fanfic đọc thì ngon rồi, còn vụ subtitle thì có khoảng 6, 7 lỗi chính tả :D, bỏ qua cũng được, giọng văn có 2 chỗ chưa được trau chuốt, đó là những chỗ.....tớ quên rồi, đợi chút xem lại đã :-@
 

Luong Lao Shi

A Lazy "Uncle"
Chi tiết buồn cười thì cả phim. Còn nếu muốn nói cười hả dạ nhất thì là cảnh thằng con bất hiếu bị "sit on me"=))

Tớ thích nhất là cái điệu cười của thằng Po cầm cái que diêm chuẩn bị đốt pháo=))
 

Luong Lao Shi

A Lazy "Uncle"
Thì những lúc rảnh thì viết. Đơn giản thế thôi. Cái cảm giác đặt mình vào nhân vật rồi suy nghĩ họ sẽ hành động thế nào để viết ra nó cũng thú lắm chứ:D

Còn cái fan fiction dịch này viết đơn giản vì thích. Thích cặp Shifu/Tigress hơn tất cả các cặp khác. Lúc thấy cái này bản E nói thật chỉ muốn hét toáng lên ấy chứ:">
 

Luong Lao Shi

A Lazy "Uncle"
Chapter 7

Tigress lại một lần nữa ngồi thiền cả ngày ở gần con sông nơi cô tìm thấy nước để uống.Mặc dù đã hoàn toàn rời xa khỏi Ngọc Điện nhưng cô vẫn không muốn chỉ có nghỉ ngơi. Và thêm nữa là cô muốn giải tỏa tức giận khi Tai Lung luôn cố chọc tức cô. Giờ cô có thể nghe thấy tiếng cây gãy và tiếng hét của Tai Lung từ nơi cô ngồi thiền.

Tigress co rúm lại vì tức giận và cô cố gắng điều hòa hơi thở để thở nhẹ. Bỗng nhiên một mảnh gỗ bay thẳng vào đầu cô. Cô đứng dậy và nhìn quanh.. Tai Lung đang dựa vào một cái cây gẫy ở gần đó và thở mạnh. Tigress liền chạy lại phía hắn.

“Ngươi có làm sao không? Ta đang cố ngồi thiền đấy và ngươi luôn phá phách!” Cô hét lên.

Tai Lung cười mình và dựa chân vào thân cây. “ Cô hình như hơi quá bạo lực để có thể ngồi thiên đấy” Tigress chống nạnh.

“ Và ta phải nghe lời khuyên đó từ một kẻ vừa phá cả nửa cánh rừng chỉ vì ngứa tay sao?”

Tai Lung cười lớn. “Chí ít cô cũng vẫn còn máu cười. Kể từ khi lòng kiên nhẫn và sự xinh đẹp của cô đã hoàn toàn biến mất một thời gian dài.” Tigress cào vào mặt hắn. Tai Lung bước loạng choạng và lấy tay che mặt.

“Ta không cần lời nhận xét của ngươi” Tigress nói rồi đi về phía hang. Trước khi cô kịp vào trong hang, Tai Lung đã nhảy ra bẻ ngược tay cô về phía sau và kéo cô lại gần hắn.

“Bỏ ta ra!” Cô hét lên, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi hắn. Tai Lung cười.

“Cô thực sự vẫn chưa tập luyện phải không? Ta có thể cảm thấy sự yếu ớt của cô đấy” Tai Lung chế giễu.Tigress tiếp tục cố gắng thoát khỏi hắn,và Tai Lung mở nụ cười đểu giả. Tigress lấy tay còn lại cố đẩy vào ngực Tai Lung để có thể thoát ra.

Hắn thật sự rất khỏe.Mình phải công nhận điều đó.” Cô bỗng nhiên dừng việc vùng vẫy “Hả,mình không thể nghĩ thế được.

Tigress dẫm mạnh lên chân Tai Lung và hắn vội thả cô ra. “Như ta đã cảnh báo. Tránh xa ta ra.” Cô đi vào hang và ngồi xuống ở cửa hang bên cạnh túi của cô. Tai Lung khập khiễng bước lại gần cô.

“ Thật đáng tiếc là cô quá hèn nhát để tiếp tục tập luyện ở Ngọc Điện. Cô rất có tài năng Kung Fu nếu được mài dũa tử tế” Tai Lung nói.

Tigress đứng dậy “Ta đã và đang được mài dũa.Và còn nhiều hơn cả người” Tai Lung nhìn khắp người cô. Tay Tigress hơi có cơ bắp một chút nhưng eo của cô rất thon thả và cô còn đôi chân cao,gầy.

“Đừng có nhìn ta thế” Tigress gầm lên. Tai Lung khoanh tay lại nhìn Tigress đi mất. Khi Tigress đã rời khỏi tầm nhìn và nghe của Tai Lung, cô ngồi xuống một gốc cây.” Ư,tốt nhất mình nên rời khỏi đây ngay khi có cơ hội...

Bỗng dưng cô cảm thấy thân cây rung lên và đổ rập xuống,đập vào cổ cô.”Á! Cái quái …?” Tai Lung nhắm thẳng vào bụng cô để đấm nhưng cô đã tránh kịp. Cô định đá bổng lên vào đầu hắn nhưng Tai Lung đã cuối xuống và đẩy vào chân cô để cô mất thăng bằng. Tigress ngã xuống nhưng cô đã dung chân còn lại để đá một phát vào hàm Tai Lung. Hắn cố đấm cô nhưng cô đã kịp lăn sang bên và nhảy lên. Tigress đã phải cố đỡ vài cú đấm trước khi cô có thể đá vào mạn sường hắn. Nhưng trước khi chân cô có thể chạm đất, Tai Lung đã nắm chặt nó và cầm Tigress vung đi cho đến khi vai Tigress va vào một cái cây. Tigress chảy một vài giọt nước mắt vì đau và nắm chặt lấy vai mình. Tai Lung bỏ chân cô ra.

“Tên…khốn…” Cô tức giận nói trong khi cảm nhận cơn đau thấu xương ở vai.

Tai Lung cười khúc khích. “Coi như đó là buổi tập hôm nay đi.”

Tigress đá mạnh vào bụng hắn thêm lần nữa, làm cho hắn ngã xuống đất. “Ta không…” Cô đứng dậy và đá một phát vào đầu hắn “…cần một buổi tập…” Cô đấm hắn một phát vào mũi bằng tay lành lặn “ … nào từ ngươi cả!” Cô giẫm mạnh lên đuôi Tai Lung, làm cho hắn gầm lên.

Cô quay người và đi ra xa khỏi Tai Lung, vai cô thẳng ra hết mức có thể với một cơn đau nhói thấu xương. Cô đi vào trong hang và tìm túi đồ.

Được rồi, đủ lắm rồi. Tai Lung không thể và sẽ không điều khiển mình được nữa. Mình không tin mình đã cư xử như một con ngốc. Mình là bậc thầy về Hổ Quyền! Và tại đây, mình như một đứa chết nhát. Đêm nay… ngay khi Tai Lung ngủ say mình sẽ trốn ngay lập tức. " Cô nằm co ro trong hang và giả vờ ngủ khi Tai Lung đi vào lúc rời tối. Cô chỉ nhắm hờ mắt để nhìn hắn cho đến khi hắn ngủ say.

Ngay khi Tigress biết hắn chắc chắn đã ngủ, cô cầm lấy túi và chạy vào khu rừng. Nhưng sau đó để cho chắc chắn, cô đã quay lại và đẩy một tảng đá lớn chặn cửa hang lại. Cô trốn khỏi đó một cách yên lặng như khu rừng vào ban đêm. Nhưng cô đã không để ý đôi mắt sáng lóa của Tai Lung nhìn cô qua kẻ hở giữa tảng đá và cửa hang.

Mình phải rời khỏi khu rừng này. Mình cũng phải ngây lập tức đến thị trấn gần nhất và gửi thư đến Ngọc Điện. Sư phụ Shifu cần phải biết về Tai Lung”. Cô chạy xuyên qua khu rừng rậm rạp và không quên chốc chốc lại nhìn lại xem Tai Lung có đuổi theo cô không. Sau khi hắn đã đánh bại cả cô lẫn toàn bộ Ngũ Đại Hào Kiệt ở cây cầu hôm nào, cô đã không còn có thể coi thường hắn nữa.

Cô đã có thể nhìn thấy ánh sáng ở phía trước Tất cả đều từ đèn lồng của một quán trọ. Cô đi vào và thuê một phòng. Tigress nhận được nhiều ánh mắt lạ kỳ từ tất cả mọi người trong quán trọ.Và cô có thể nghe được họ thì thầm vài thứ đại loại như “Đó là nữ hiệp Tigress trong Ngũ Đại Hào Kiệt đấy!”

Ngay khi cô về phòng,cô lập tức lục túi và lôi ra một đống giấy,bút và nghiên mực.

“Thầy Shifu kính mến

Tai Lung đã quay trở lại. Con tìm thấy hắn ở trong một khu rừng ngoài thung lũng. Con đã bị bắt ở lại cùng hắn vài ngày vì lúc đó trời đang mưa bão và con cũng không còn nơi nào để trú chân. Con đã trốn thoát vào tối nay và nhốt hắn vào trong hang, nhưng chắn chắn giờ hắn đã bắt đầu đuổi theo con, và nghĩ con sẽ trở về Ngọc Điện hoặc cố tránh xa Ngọc Điện càng xa càng tốt. Con không thể nói với thầy con đang ở đâu. Con không muốn làm liên lụy tới thầy và mọi người. Con chúc thầy mạnh khỏe mạnh khỏe và hạnh phúc.
Tigress”

Cô đưa bức thư cho một ông ngỗng đưa thư, “Đưa bức thư này đến Ngọc điện. Đừng nói với ai nơi ông xuất phát, cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa” Cô dặn dò. Ông ngỗng gật đầu và bay đi,cùng với lá thư của cô ở chân.

Cô thở dài và quay về phòng. “Hãy đưa bức thư đó đến cho thầy Shifu trước khi Tai Lung tóm được tôi.
 

Nobita!

Tuổi già, cáo lão ở ẩn...
"Chí ít cô cũng vẫn còn máu cười. Kể từ khi lòng kiên nhẫn và sự xinh đẹp của cô đã hoàn toàn biến mất một thời gian dài."
"Chí ít cô cũng còn chút hài hước. Sau một thời gian dài từ khi lòng kiên nhẫn và sự xinh đẹp của cô biến mất" nghe hay hơn nhỉ :-??
 

Luong Lao Shi

A Lazy "Uncle"
Ơ. Thế là cuối cùng cũng chả biêt nên đổi hay không. Mỗi người một ý kiến:))

Nhưng nói thật là tớ muốn giữ nguyên câu nhưng đổi vị trí chữ biến mất với hoàn toàn với nhau:-?
 

Bình luận bằng Facebook

Pokémon Center

Pokémon Center Việt Nam

Cộng đồng Facebook của NintendoVN

Top