Fan Fiction:Kung Fu Panda - Shifu/Tigress.Just read,don't like,don

Cửa hàng game Nintendo nShop

Luong Lao Shi

A Lazy "Uncle"
Chapter 8

Shifu đọc lại bức thư lần nữa, để chắc chắn là mắt ông không kém hoặc đọc nhầm. “Tai Lung … còn sống?” Ông lắc đầu. Chắc chắn nếu Tai Lung tìm thấy Tigress, vậy chắc chắn Tigress sẽ đang trong nguy hiểm hoặc đang chịu đau đớn tộn cùng. Nhưng ông không thể bí mật chuyện này.

Ông biết các đồ đệ của ông đã bàn kế hoạch sẽ đi tìm Tigress vào tối nay và mang cô về để cô không bị thay thế. Và ông đã chủ định sẽ tự tìm tìm người kế nhiệm cô trước khi ông nhận được lá thư này. Shifu không nghĩ là ông sẽ được nghe tin gì từ Tigress nữa. Và ngay lập tức ông cho gọi cả 4 người khác trong Ngũ Đại Hào Kiệt và Po đến gặp ông. Đó sẽ là một tin vừa xấu vừa tốt với chúng, cũng như với ông. Viper thò đầu vào.

“Thưa sư phụ,chúng con vào được chứ?” Viper hỏi nhỏ. Ông nhìn cô gật đầu,đi ra cửa và mở cửa để tất cả mọi người đi vào.

“Thưa sư phụ, chúng con có vài điều muốn nói với thầy…” Crane bắt đầu nói.

“Nếu đó là về việc các con định rời Ngọc Điện để đi tìm Tigress và mang nó về đây trước khi hết tháng này thì ta biết rồi. Nhưng có vài thứ quan trọng hơn ta muốn nói với các con” Shifu nói. Tất cả đều nhìn ông và chờ đợi. “Ta nhận được một bức thư vào ngày hôm nay. Nó do Tigress viết” Ông kết thúc

“Thật sao?” Po nói với đầy hy vọng.

“Đúng thế, và khi nó viết lá thư này thì nó vẫn an toàn và đang lẩn trốn.” Shifu giải thích.

“Đang lẩn trốn? Ở đâu?” Mantis hỏi.

“Và lẩn trốn khỏi cái gì?” Monkey hỏi thêm “Cô ấy ở đó bao lâu rồi?”

“Ta không biết nơi nó đang lẩn trốn. Hoặc nó đã ở đó bao lâu. Nhưng ta biết nó đang lẩn trốn khỏi … Tai Lung” Giờ cả căn phòng bỗng nhiên câm lặng,chỉ còn vài tiếng cọt kẹt từ ngoài dội vào.

“Thầy đang đùa đúng không?” Po hỏi. Shifu lắc đầu.

“Bằng một cách nào đó, Tai Lung đã sống sót được và hắn đang có kế hoạch gì đó. Hắn có thể đuổi theo Tigress hoặc hướng đến Ngọc Điện. Đó là tại sao Tigress không viết nơi nó đang ở, bởi vì nó sẽ gây nguy hiểm cho chúng ta và nó nếu bức thư rơi vào tay kẻ khác” Tất cả mọi người trông vẫn hơi vui vì họ đã biết bạn của họ vẫn chưa chết.

“Thầy Shifu?” Viper hỏi

“Hử?”

“Thầy… Thầy có đi cùng bọn con tìm Tigress không?” Viper hỏi. Tất cả các đồ đệ của ông đều nhìn ông.

“Ta sẽ là loại thầy nào nếu ta không đi tìm học trò của mình chứ?” Ông nói cố ra vẻ hào hứng. Tất cả mọi người đều cười và bắt đầu bàn tán với nhau.
“Thôi nào. Chúng ta phải đi ngay nếu chúng ta muốn tìm thấy Tigress trước Tai Lung”,Shifu ra lệnh, và chạy khỏi cửa. Tất cả đều vội vã chạy theo ông. Tất cả đều vượ qua ông trừ Viper.

“Thầy… Chuyện thầy nhớ Tigress là chuyện bình thường thôi. Thầy không cần phải giữ kín trong lòng như vậy đâu.” cô nói nhỏ với ông trước khi đuổi theo mọi người khác. Ông đứng khựng lại một chút và nghĩ về nó, trước khi ông đi tiếp, ông lắc đầu và lẩm bẩm một mình.

Trong khi đó, Tigress hé nhìn qua cửa sổ của phòng trọ mà cô đã ở được vài ngày.

Việc đầu tiên cô đã làm là mua một chiếc áo choàng nhằm giấu mặt để không ai nhận ra cô, người rất nổi tiếng ở Trung Hoa. Cô cũng thích chiếc áo choàng vì nó hợp với cô. Trên nền vải đỏ của chiếc áo choàng là những bông hoa màu vàng đẹp đẽ. Và nó cũng giúp cô tránh khỏi cái nhìn tò mò của người chủ quán, người luôn nhìn cô như thể cô là một kẻ đáng nghi ngờ.
Ông ta là người duy nhất ngoài Tai Lung mà cô phải chú ý. Ông ta là một con tê giác lớn và ông trông như thể chưa tắm lần nào trong đời. Ngoài ra Tigress đã nhiều lần nhìn thấy ông nhìn mông mình mỗi khi cô đi qua. Cô sẽ đấm ông ta thành từng mảnh nhỏ nếu cô không cần phòng từ quán trọ của ông ta.

Tất cả mọi ngày cô đều hy vọng thầy Shifu sẽ nhận được lá thư mà cô viết. Nhưng cô chỉ có thể chờ đợi. Bỗng có một tiếng gõ cửa phòng cô. Niềm hy vọng của cô chợt tăng lên vutf vụt,cô muốn chạy vụt ra mở cửa và thấy Mantis,Crane,Viper,Monkey,Po và thầy Shifu đang đứng ở đó, chờ đợi được ôm chầm lấy.

“Ai đấy?” Tigress lặng lẽ hỏi. Chùm chiếc áo choàng lên người.

“Thưa cô. Có người muốn gặp cô ạ” Tigress nhận ra người hầu gái dọn phòng. Cô mở cửa phòng. Nhưng trước khi cô có thể mở, cửa phòng đã mở toang ra, đẩy cô ngã xuống đất, nhưng chiếc áo choàng vẫn che mặt cô. Cô nhìn qua chiếc áo choàng, và trước mắt cô là cả cánh cửa ra vào đã bị che kín bởi một cái bụng khổng lồ. Thứ không ai khác ngoài Po có. Po lập tức nhận ra thứ mà cậu ta đã gây ra.

“Ồ,tôi xin lỗi! Tôi có làm đau cô không?” Cậu hỏi và giúp Tigress đứng lên.Cậu cười toét lên khi thấy đó là Tigress. Cậu lập tức kéo cô lên và ôm chặt cô “Tigress,cậu vẫn ổn, tớ mừng quá!” Po la lớn lên và đặt Tigress xuống.

Tigress lấy tay che miệng Po “Cậu phải giữ im lặng. Tớ không muốn ai đó nhận ra tớ, đặc biệt là Tai Lung nếu hắn đang ở quanh đây” Po gật đâu. Cô bỏ tay ra. “Cậu đang làm gì ở đây?” Cô hỏi.

“Thầy Shifu đã bắt bọn tớ tìm cả Trung Hoa cho ra cậu! Tất cả đều lo đến phát ốm đấy” Po giải thích. Tigress ngay lập tức cảm thấy mình thật tồi tệ. Cô đã gây ra quá nhiều phiền toái cho mọi người.

“Vậy… Tớ nghĩ mọi người giờ đang rất ghét tớ phải không?” Cô hỏi nhỏ.
“Ơ, Tai cậu có thể sẽ hỏng ngay nếu thầy Shifu quyết định mắng cậu, nhưng tất cả mọi người sẽ tha thứ thôi.” Po nói.Tigress cười. “Mình biết tất cả mọi người sẽ tìm mình mà!

“Vậy mọi người đâu cả rồi?” Cô hỏi

“Ừm, Mantis và Monkey đi về phía bắc, tớ phía đông,Viper cùng Crane phía tây và thầy Shifu đi về phía nam. Nhưng tất cả chúng ta có thể về nhà vì cậu đã ở đây rồi!” Po hét lên.Nụ cười của Tigress nở ra thêm 1 chút. “Nhà…

Trong lúc này…

“Ngươi có làm hại nó không?” Shifu hỏi. Không có hồi ầm. Ông đập vỡ tảng đá mà ông đã xê dịch ra khỏi vài phút trước, khiến nó vỡ tan thành từng mảnh nhỏ và bắn ra mọi nơi.

“NGƯƠI CÓ LÀM HẠI NÓ KHÔNG?” ông hét lên.

Tai Lung bước ra khỏi hang. “Chỉ một lần. Đừng lo, cô ấy có nhiều thời gian để lành lại vết thương, cô ấy đã bỏ tôi ở đây cả một tuần trời đấy” Tai Lung nói một cách bình thường và dựa vào cửa hang. Shifu đá ngay một phát mạnh vào giữa mặt hắn.

“Tại sao ngươi dám đánh học trò của ta!” Tai Lung nhún vai.

“Để tốt cho cô ấy thôi. Cô ta ngày yếu đi. Tôi chỉ cố làm cô ta mạnh lên bằng cách huấn luyện, nhưng chính cô ta chuyển nó thành cuộc đánh thật.”

“Nó nên làm thế! Chính ngươi là một phần làm cho tuổi thơ của nó trở nên khắc nghiệt!” Shifu kết tội.

“Vậy giờ đó là lỗi của tôi? Sự thật ông không thể tin hoặc yêu ai được nữa?” Tai Lung hỏi. Nụ cười đểu giả của hắn lại nở ra “Và ông không thể đáp trả lại tình yêu của một cô bé 12 tuổi tội nghiệp?”

Shifu không nói gì…
 

Luong Lao Shi

A Lazy "Uncle"
Chapter 9

Lại một lần nữa, chân Tigress đau như thể mười lăm con bọ cạp đang châm vào khi cô đi. Nhưng cô không hề quan tâm. Cô chạy nhanh lên Ngọc Điện và mở toang cánh cửa vào phòng tập. “Nhà! Cuối cùng mình cũng đã được về nhà!

Cô nằm xuống sàn nhà gỗ và cười lớn. Po chỉ biết đứng ngơ ngác nhìn. Đó là hành động mà bình thường Tigress không bao giờ làm. Cô ôm bụng vì cười quá nhiều. Po cũng cười theo.

“Tại sao chúng ta lại cười?” Cậu hỏi Tigress khi đang cười khúc khích.

“Tớ không biết!” Câu nói đó làm họ cười lớn hơn. Tigress cuối cùng cũng nhịn được cười và nhìn xung quanh phòng tập luyện. Tất cả đều như trước khi cô đi. Trừ bộ Seven Swinging Clubs of Instant Oblivion. Chúng giờ đã bám bụi. Cô đứng dậy và thận trọng dẫm lên đống dây dưới chúng. Cô đập tay lên một quả chùy. Một đống bụi lớn bung ra từ nó.

Po vẫn chưa thể dừng cười. Tigress tròn mắt. “Xin lỗi,xin lỗi,xin lỗi! Tiếng cười của cậu dễ lây quá.” Cậu nhìn từ cô đến dụng cụ tập luyện. “Chuyện gì thế?” Po hỏi.

“Dạo này không ai tập luyện à?” Cô lặng lẽ hỏi.

“Không chăm chỉ như bình thường. Và không cùng lúc nữa. Không ai nói chuyện với ai được một tháng. Cũng chẳng ai thật sự muốn tập cả” Po giải thích.

Tigress nhìn một quả chùy giờ đã mất một mảng lớn do cú đá của cô trước khi cô đi.

“Cậu ổn chứ?” Po hỏi. Tigress gật đầu.

“Tớ giờ sẽ về phòng.Tất nhiên là nếu chưa ai đốt nó để bõ cơn tức” Cô buồn bã nói.

“Không, chưa có ai vào phòng của cậu cả, trừ thầy Shifu”

Bỗng nhiên má cô hơi ửng lên.Cô đóng cửa phòng tập và đến túc xa. Cô mở cửa phòng của cô ra. Giường cô vẫn ngăn nắp như thường ngày. Tủ quần áo giờ đã đóng, trước khi chạy trốn cô đã quên đóng nó vì quá vội vàng. Bức thư cô để lại cho sư phụ Shifu giờ đã biến mất. Mọi thứ trông có vẻ sạch sẽ hơn bình thường.

Không biết thầy Shifu đã làm gì trong phòng mình nhỉ?” Tigress đặt túi xuống giường và ngồi xuống giữa sàn nhà. “Mình đã nghĩ gì chứ, chạy trốn? Chạy khỏi rắc rối không có nghĩa là giải quyết nó. Và mình định đi đến đâu chứ? Đây là ngôi nhà duy nhất mà mình có bây giờ.”.Po chạy vụt vào.

“Tigress. Tớ vừa thấy Viper và Crane đi lên cầu thang xong!” Tigress nhanh chóng đứng dậy và chạy theo Po.

“Ừm, ít nhất chúng ta cũng biết những chỗ nào không có cô ấy. Cũng bõ công mà” Crane lạc quan nói.

“Nhưng có quá nhiều nơi cô ấy có thể trốn. Có thể là cả Trung Hoa đấy!” Viper nói. Họ đã đi đến đỉnh của bậc thang, nơi mà Po đang đứng với Tigress. Cả hai há hốc miệng nhìn Tigress vài giây.

“Chào. Tớ về rồi đây” Cô nhẹ nhàng nói.

“Ti… Tigress? Cô ấy đứng đấy thật không hay là tớ tưởng tượng ra?” Viper hỏi.

“Không, tớ nghĩ là cô ấy thực sự đang đứng đấy. Tớ cũng nhìn thấy cô ấy mà” Crane trả lời.

“Tớ đang thực sự ở đây! Và cực kỳ nhớ các cậu” Tigress thêm vào, rồi chạy tới ôm Viper.

Viper khóc mừng khi bạn cô ôm cô “Cậu đã ở đâu?” Cô hỏi khi Tigress bỏ cô ra.

“Tớ đã trốn trong khu rừng một thời gian. Sau đó tớ đến thị trấn gần đó nơi Po tìm thấy tớ và ở đó vài ngày” Tigress giải thích rồi ôm Crane.

“Vậy những gì thầy Shifu nói có đúng không? Chuyện cậu ở cùng Tai Lung?” Viper hỏi.

Tigress gật đầu. “Tớ không thích thú gì chuyện đó. Nhưng tớ thật sự không còn nơi nào để đi” Viper cười như nói với Tigress là cô đã hiểu lý do của bạn mình.

“Vào trong thôi, trời bắt đầu tối rồi” Crane nhắn. Tất cả đều vào trong bếp. Po bắt đầu nói chuyện với mọt người trong khi làm bữa ăn tối.

“Vậy cậu đã làm gì khi cậu nhận ra đó là Tai Lung?” Viper hỏi.

“Cậu đã đá vào mông hắn?” Po hỏi.

“Tớ đã đấm vào giữa mũi hắn” Tigress tự hào nói.

“Hắn có cố đánh lên cậu không?” Crane lo lắng hỏi.

“Đáng ngạc nhiên là… không. Hắn thực ra lại rất … tử tế” Tigress nói.Cả ba người còn lại cười phá lên.

“Không thể nào, nghiêm túc đi, hắn đã làm gì?” Crane hỏi và cố gắng nhịn cười. Tigress nhìn xuống bàn. “Tất nhiên họ không tin mình. Chúng ta đang nói về Tai Lung mà.”

Viper mở to mắt nhìn Tigress “Cái gì… Cậu nói nghiêm túc á?” Cô nói với vẻ không tin.

“Ừ… Ngay sau khi tớ rời khỏi hang, hắn cố gắng đánh nhau với tớ và nói đó là “Tập luyện”.“ Tigress đùa. Po đưa mỗi người một bát mì. Tigress bỗng nhiên chảy nước miếng trước nó. Đây là bữa ăn thực sự đầu tiên của cô từ khi cô rời khỏi đây. Cô nhanh chóng ăn hết bát mì trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

“Vậy cậu đã làm gì khi… rảnh rỗi?” Crane hỏi.

“Không làm gì nhiều. Tớ đã dành ba ngày đầu chỉ để đi không ngừng nghỉ. Và ngay sau khi tớ nghỉ ngơi và tìm thấy cái hang đó, tớ ngủ lại vài tuần. Nghĩ lại điều đó làm tớ hơi sợ vì Tai Lung đã ở đó từ lâu trước khi tớ đến đó trú. “ Viper bị nghẹn khi nghe điều đó.

“Tai Lung đã ở đó suốt? Và cậu không nhận ra hắn đang ở đó?” Cô hỏi. Tigress gật đầu.

“Hắn chỉ đến gần tớ khi tớ ngủ vào mọi tối và đi trước khi tớ dậy.Thời gian đó được khoảng một tháng và hắn đã nhìn tớ ngủ suốt” Điều đó làm Tigress cảm thấy ghê tởm và điều đó hình như làm Crane,Viper và Po lo lắng.

“Và hắn không hề có ý định giết cậu lúc ngủ?” Crane hỏi. Tigress gật đầu và húp thêm một ngụm nước mì.

“Chuyện này có hơi lạ kỳ đấy. Có thể hắn giữ cậu an toàn bởi vì hắn biết tất cả sẽ đi tìm cậu và hắn sẽ trả thù được” Po kinh ngạc nói.

“Ừ, nhưng hắn chưa bao giờ tìm thấy tớ từ khi tớ đi khỏi. Tớ đã lăn một tảng đá lớn để chặn cửa hang, nhưng tớ không nghĩ nó giữ chân hắn được lâu.” Tigress nói.

“Tớ không biết giờ Monkey,Mantis và thầy Shifu đang làm gì” Viper lo lắng nói.

“Hy vọng là Tai Lung không tìm thấy họ” Crane thêm vào. Tigress dừng lại khi vừa mới húp thêm một ít nước mì.

"Mình chưa hề nghĩ đến điều đó. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Tai Lung tìm thấy họ và bắt họ làm tù nhân? Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ bị thương?” Tigress càng cảm thấy hối hận hơn nữa. Cô ăn nốt bát mì để các bạn của cô không lo lắng về cô, nhưng cô hoàn toàn không thấy ngon miệng.
 

Luong Lao Shi

A Lazy "Uncle"
Chapter 10

Monkey và Mantis đi qua Thread of Hope mới xây lại và đang đi về phía làng để trở về Ngọc Điện. Cuộc tìm kiếm của họ hoàn toàn vô ích.

“Tớ hy vọng cô ấy vẫn ổn.” Monkey lo lắng nói.

“Có thể Viper và Crane đã tìm thấy cô ấy.Hoặc là Po,và cả thầy Shifu nữa. Tớ cá cô ấy bây giờ đang ở Ngọc Điện.”

“Tớ không biết. Cả tớ lẫn cậu đều biết Tigress cứng đầu đến mức nào. Cô ấy có thể sẽ chạy xa khỏi thung lũng và chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy cô ấy.” Monkey phủ nhận.

“Tớ đang đói. Còn cậu thì sao?” Mantis hỏi. Monkey lườm cậu. “Sao? Bây giờ đã là giờ ăn trưa và chúng ta thì chưa biết Po đã về chưa. Tớ không biết cậu nấu thế nào, nhưng tớ sẽ không nếm thử món tớ nấu đâu.” Mantis nói. Monkey thở dài.

“Tớ nghĩ chúng ta nên ăn vài thứ trước khi về Ngọc Điện.”

“Được rồi! Tớ nhớ là cửa hàng mì của bố Po ở góc này thôi. Đến đó đi” Mantis vui vẻ nói. Họ đi vào quán mì của ông Ping – bố của Po. Tất cả đều thì thầm với nhau khi họ đi vào và nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ và kính phục. Ông Ping đang đưa thức ăn tới từng bàn, và cả hai đứng chờ cho đến khi có bàn trống. Ông Ping cười khúc khích khi ông nhìn thấy Monkey và Mantis.

“Ồ, các cháu! Vào đi nào, ngồi xuống đi!” Ông kéo họ tới một bàn trống và vội vã chạy vào bếp. Mười phút sau, ông quay lại với một đĩa thức ăn lớn.

“Tớ đã bảo đó là một ý kiến hay mà,” Mantis thì thầm khi ông Ping đặt 2 bát mì xuống bàn.

“Vậy, con trai bác thế nào rồi?” Ông Ping hỏi.

“Po vẫn ổn khi cháu nhìn thấy cậu ta lần gần đây nhất.” Monkey nói.

“Lần gần đây nhất?” Ông Ping lo lắng hỏi.

“Vâng. Bọn cháu không nhìn thấy cậu ta được một tuần rồi. Tất cả đều đang tìm Tigress. Cô ấy … đã mất tích. Nhưng bác đừng làm to chuyện, chúng cháu không muốn mọi người hoảng loạn.” Mantis cảnh báo.

“Ôi trời! Bác hy vọng cô ấy vẫn ổn! Po luôn đặc biệt hâm mộ cô ấy, kể cả trước khi nó gặp Tigress! Nó thường bỏ nhiều giờ vào ngày nghỉ chỉ để nhìn tấm hình của cô ấy treo trên tường.” Ông Ping vừa hồi tưởng lại vừa nói. Monkey và Mantis cười lớn.

“Khoan đã! Bác bảo là Po thích Tigress á?” Mantis hỏi, cố gắng không để bị rơi khỏi ghế.

“Đúng thế, Po luôn nghĩ cô ấy là một mĩ nữ! Nó thường viết thơ về cô ấy lúc rảnh rỗi nữa. Mấy bài thơ ấy nghe cũng được.” Chuyện đó làm cho Mantis và Monkey cười to hơn. “ Đợi cho đến khi Viper và Crane nghe được cái chuyện này xem!” Mantis hú lên.

“Cả Tigress nữa!” Monkey thêm vào.

“Bác tưởng cô ấy mất tích rồi?” Ông Ping ngạc nhiên hỏi.

“Vâng, nhưng bọn cháu chắc một trong chúng cháu sẽ tìm thấy cô ấy. Sư phụ Shifu đã ra lệnh cho bọn cháu tìm khắp hang cùng ngõ hẻm ở Trung Hoa. Chắc chắn là sẽ có ai đó tìm thấy cô ấy thôi.” Monkey giải thích.

“Chúng ta nên ăn cho xong rồi đi tiếp thôi. Tớ muốn biết có ai đã tìm thấy Tigress chưa” Mantis nói. Ông Ping quay vào bếp, và Monkey cùng Mantis ăn thật nhanh hết đống đồ ăn. Ngay sau khi họ trả tiền, họ lập tức chạy khỏi cửa hang và về Ngọc Điện, đi được nửa bậc thang, họ phải dừng lại và ngồi nghỉ.

“Được rồi… Chúng ta gần… đến nơi rồi. Chỉ có vài… bậc nữa thôi” Mantis thở dốc. Rồi một tiếng gần lớn vang đến cả chỗ họ. Cả hai nhanh chóng quên hết mệt mỏi và chạy lên. “Tiếng gầm đó hình như là của…”

Sau đó là một tiếng nói đầy đau đớn cất lên “Au! Tigress, đánh nhẹ thôi!!” Cả hai nhìn nhau trước khi tiếp tục chạy. Họ đi hết bậc thang và chạy qua cổng chính. Và họ thấy Tigress và Po đang đứng thủ thế ở sân. Po đang thua thê thảm.

“Tigress!” Mantis hét lên. Tigress quay về hướng cả hai. Cô bỏ mặc Po đang đứng thủ thế một cách chả vững vàng gì và chạy nhanh tới ôm Mantis cùng Monkey.

“Tớ nhớ hai cậu quá!” Tigress hạnh phúc hét lên.

“Bọn tớ cũng nhớ cậu. Nhưng cậu đang ép chặt bọn tớ đấy!” Monkey cố gắng nói. Cô bỏ cả hai ra và Monkey cùng Mantis ngã xuống đất. “Cậu vẫn ổn làm bọn tớ mừng quá! Ai đã tìm ra cậu?” Monkey hỏi.

Po loạng choạng đi ra chỗ họ và ngã vật xuống đất. “Tớ đấy” Cậu yếu ớt nói.

“Vậy là cậu đã tiếp tục tập luyện” Mantis nói. Tigress cười khúc khích và gật đầu.

“Vậy còn ai ở đây nữa không?” Monkey hỏi Po.

“Crane và Viper vừa về hôm qua” Po trả lời.

“Vậy còn sư phụ Shifu? Các cậu có thấy thầy không?” Tigress lo lắng hỏi. Cả hai đều lắc đầu. Tigress thất vọng nhìn xuống đất. “Hy vọng không có chuyện gì xảy ra với thầy.”

“Vậy, việc cậu ở với Tai Lung có thật không?” Mantis hỏi. Tigress gật đầu.

“Vậy hắn cố giết cậu tổng cộng bao nhiêu lần?” Monkey hỏi.

“Chỉ một lần. Hắn nói đó là “buổi tập luyện để giúp tớ khỏe lại”, nhưng tớ không phải là con ngốc để tin điều đó.” Tigress cay đắng nói. Crane bay tới chỗ họ.

“Tớ vừa thấy sư phụ Shifu đi lên trên xong đấy!” Tất cả đều chạy ra trước cửa và nhìn xuống. Nhưng Shifu đã ngay trước mặt họ và lập tức nhìn Tigress. Mọi người đều cúi chào sư phụ của họ.

“Tigress,con về rồi” ông lạnh lung nói.

Tigress nhìn ông và gật đầu “Vâng,thưa thầy. Con đã về. Con hy vọng con vẫn được ở lại” Ánh mắt lạnh băng của Shifu vẫn chưa hề giảm chút nào.

“Con luôn được chào đón ở đây” Tigress thở phào nhẹ nhõm một cách yên lặng.”Vậy là mình vẫn được ở lại đây”

“Chúng ta tiếp tục tập luyện chứ thầy?” Crane hỏi.

“Không,chưa thể được.” Ngũ Đại Hào Kiệt và Po nhìn ông ngạc nhiên “Các con phải chào đón… vị khách của chúng ta trước đã.” Ông lấy tay che một bên mặt và thở dài. Tất cả đều nhìn xuống dưới bậc thang để xem thầy Shifu đã mang ai theo. Tigress cảm thấy tim cô như bị kim châm.

Tai Lung đi lên vài bậc thang và đứng sau Shifu. Hắn mỉm cười với Tigress. Shifu chắc chắn cũng không vui vẻ gì về việc Tai Lung ở đây cả. Ông lúc này cực kỳ cau có, tai ông cụp hẳn xuống đầu. Nhưng ông vẫn chịu đựng chuyện này hơn Tigress vì cô đã bị ngất…
 

Luong Lao Shi

A Lazy "Uncle"
Chapter 11

Tigress dần dần mở mắt ra. Cô cảm thấy như thể cô bị ném gạch vào đầu và bụng, kèm theo đó là một con dao xuyên tim. ”Chuyện…Chuyện gì đang xảy ra thế này?”. Cô nói nhỏ.

“Tốt,con dạy rồi.” Mắt cô mở to ra khi nghe câu đó. Nó giống hệt câu mà Tai Lung đã nói khi hắn lộ mặt ra. “Sư phụ Shifu đáng lẽ không được để hắn ở lại đây với mình! ”.Cô ngồi dậy và nhìn sang bên có tiếng nói. Đó là Shifu. Ông trông lo lắng hơn bao giờ hết và ông vẫn trông như vậy kể cả khi cô đã dậy.

“Con đã bị ngất. Ta nghĩ ta không nên cứ mang Tai Lung đến đây mà không cảnh báo trước và nó sẽ giúp mọi người chấp nhận sự thật hắn vẫn còn sống.” Shifu giải thích.

“Tai Lung… Hắn đã làm hại ai chưa?” Tigress bực bội hỏi.

“Không, tất nhiên là không. Ta đã cấm hắn nói chuyện với mọi người cho đến khi họ bình tĩnh” Ông nói và đưa cho Tigress một cốc nước. Tigress uống hết nhưng nó như độc dược đốt cháy họng cô. Cô đặt cốc nước xuống bàn.

“Sư phụ… con xin lỗi nếu con đã làm thầy thấy vọng. Con đã không suy nghĩ gì khi chạy chốn” Cô hối hận nói.

“Con đã không nghĩ về chuyện trở về phải không?” Ông hỏi.

Tigress lắc đầu. “Không, con đã không nghĩ đến…” Shifu thở dài.

“Tigress, ta biết cảm giác của con khi con chạy trốn. Cảm giác đó như thể không còn lối thoát và câu trả lời chỉ có tạo ra thêm đau đơn. Nhưng sau đó chúng đều được thay vào bằng hối hận và cô đơn. Ta nói đúng chứ?” Ông nhẹ nhàng hỏi.

“Vâng. Con… Con chỉ rất xấu hổ. Con còn không biết con đã nghĩ những gì nữa.” Cô dừng lại. “Tại sao thầy lại biết con cảm thấy như thế?” Cô hỏi.

Shifu nhún vai. “Ta biết bởi vì ta cũng đã chạy trốn. Khi ta mười lăm tuổi. Cha mẹ ta đã cố gắng vật lộn với cuộc sống để kiếm miếng ăn cho cả nhà. Ta đã nghĩ nếu ta bỏ đi, họ sẽ bớt một miệng ăn và một đứa trẻ mà họ luôn che chở. Nhưng sau khoản 2 3 tháng, ta e là chuyện đó còn gây áp lực với họ hơn trước” Ông buồn bã nói.

“Vậy thầy có quay lại không?” Tigress hỏi. Shifu lắc đầu.

“Ta không bao giờ nhìn thấy họ nữa. Và cuộc sống tự lập của ta cũng không được tốt cho lắm. Ta đến Thung Lũng Hòa Bình để tìm một công việc và nơi chốn để ở. Và đó là nơi ta đã gặp đại sư Oogway. Nếu không có thầy, ta cũng không có ngày hôm nay.”

Tigress xoa xoa tay “Con… Con xin lỗi” cô nói nhỏ. Ông nhìn cô và mỉm cười.

“Con không cần phải xin lỗi ta. Ta rất mừng vì con vẫn ổn” Và bỗng nhiên cả hai đều im lặng một lúc.

Tigress thở dài. “Sư phụ, con không biết thầy đã nghe được bao nhiêu thứ khi con và Viper nói chuyện đêm đó, nhưng thầy biết đấy, con chỉ có tình cảm đó khi con 12 tuổi. Nó không làm con đau lòng vào lúc này đâu.” Cô cam đoan. Shifu lườm cô.

“Con chắc chứ? Bởi vì hồi đó, ta chưa thấy con nhìn chằm chằm vào một thằng bé nào. Viper qua giai đoạn đó dễ dàng hơn con nhiều. Nhưng…” Tigress cười khúc khích. “Có gì đáng cười sao?” Shifu hỏi.

Tigress che miệng và cố gắng nhịn cười. “Xin lỗi thầy,nhưng… đó là câu mà có thể gần như coi là câu nói đùa đầu tiên của thầy đấy. Từ trước tới nay thầy chưa đùa lần nào đâu!” Cô nói rồi thả tay ra để cười phá lên. Shiuf cũng bắt đầu cười mặc dù trong thâm tâm ông không coi đó là câu nói đùa.

Thật là tốt khi nghe nó cười. Và nụ cười của nó thật là đẹp...” Ông cảm thấy chột dạ khi nghe đến điều đó, và ông cảm thấy hơi bối rối và tiếng cười của ông tắt dần. Tigress cuối cùng cũng bình tĩnh lại “Hừ, thời điểm đó đúng là thời điểm thích hợp cho trẻ con bắt đầu có… cảm xúc lãng mạn.” Shifu nói một cách khó khăn.

Lại một lần nữa căn phòng trở nên im lặng. Sau khoản năm phút, Tigress hỏi “Bữa tối chuẩn bị xong chưa ạ?”

“Ồ,đúng rồi. Po đang nấu ăn. Ta nghĩ con cũng nên ăn, con cần phải tầm bổ mới được” Shifu nói. Tigress gật đầu và cúi chào sư phụ của cô trước khi đi đến bếp.”Tốt, cuộc nói chuyện đó đã đi theo chiều hướng được đấy ” Tigress nghĩ một cách thất vọng.

Có rất nhiều chuyện khác mình muốn kể với thầy. Nhưng mình nghĩ mình nên vui khi thầy đã chủ động nói chuyện với mình.

Cô đi vào bếp. Crane, Monkey và Po đều đã ở đó.

“Tigress! Cậu dậy rồi!” Po vui vẻ vừa nói vừa cắt hành.

“Ừ. Tớ trông ghê đến mức nào khi ngất?” Cô hỏi.

“Ừm… Tớ sẽ không nói cậu nhìn ghê đâu. Mặt cậu lúc đó chỉ hơi sốc thôi. Đừng lo, bọn tớ cũng sốc mà.” Crane trả lời.

“Đó là một cú ngất rất đẹp” Monkey thêm vào. Tigress cười. Các bạn cô vẫn quan tâm đến cô.

“Tớ xin lỗi vì đã gây ra nhiều rắc rối cho mọi người. Tớ không muốn đâu, thật đấy!Tớ chỉ… cảm thấy hoàn toàn lạc lõng.” Cô yếu ớt nói và ngồi xuống.

“ Bọn tớ hiểu mà. Không sao đâu. Bọn tớ cũng biết khó khăn thế nào khi luôn cố gắng hết sức để làm người mạnh nhất. Có thể cậu nên nghỉ một thời gian. Không tập luyện khoảng một hay hai tuần” Po đề nghị.

“Một hay hai tuần? Tớ đã nghỉ cả tháng rồi! Tớ có bao thứ để làm và Seven Swinging Clubs of Instant Oblivion đang vẫy gọi tớ!” Cô giả vờ khóc. Tất cả mọi người đều cười lớn. Cô cảm thấy đã thực sự về nhà khi ăn tối.

Viper và Mantis về trễ, lấy lý do là họ đã có một đợt tập luyện thêm trước bữa tối. Crane đảo mắt nhìn quanh, Monkey tuy đang húp nước nhưng mồm cứ nhăn ra, Po thì cười khúc khích và nói “Ừ ừ” Tigress có thể cá là họ đang giấu chuyện gì đó, nhưng cô quyết định không nói gì cho đến khi xong bữa tối. Sau khi các bát mì đã được ăn hết, Viper làm mọi người ngạc nhiên bằng cả một thúng lớn bánh bao ngọt.

“Để mừng ngày đại gia đình chúng ta hội ngộ” Cô nói và nhìn Tigress. Tigress cảm thấy nước mắt cô chảy ra khi cô đang ăn một chiếc bánh.”Đây chính là gia đình của mình”

“Vậy thầy Shifu đã mắng cậu chưa?” Po hỏi và cho vào mồm cậu chiếc bánh bao thứ bảy. Tigress lắc đầu.

“Thầy rất bình tĩnh về chuyện đó. Và tớ biết thầy sẽ như vậy” Tigress nói một cách trung thành. Cô cân nhắc việc hỏi họ về việc thầy Shifu chạy trốn, nhưng cuối cùng cô không nói gì. “Thầy đã tâm sự với mình điều đó. Mình sẽ không phản bội thầy sau tất cả những gì thầy đã làm cho mình đâu.”

Tất cả nhanh chóng xử lý hết đống bánh bao ngọt của Viper. Po liếm ngón tay cho sạch rồi nói “Viper, cậu nên nấu ăn thường xuyên hơn. Như vậy đôi khi tớ có thể nghỉ xả hơi”

Viper cười. “Cám ơn, nhưng đó là thứ duy nhất tớ biết làm.”

“Tớ có thể chỉ sống mấy chiếc bằng bánh bao ngọt đó.” Mantis vui vẻ nói.

Viper cười cảm kích. “Ừm, tớ nghĩ tớ nên tập luyện thêm trước khi đi ngủ. Chúc ngủ ngon” Tất cả đều chúc cô ngủ ngon khi cô trườn đi.

“Tớ nghĩ là… tớ sẽ đi cùng cô ấy. Tớ cũng sẽ tập luyện một chút trước khi ngủ” Mantis nói và nhảy khỏi ghế để chạy theo Viper.

Ngay khi Mantis đi khỏi, Tigress hỏi luôn “Được rồi, chuyện gì đã xảy ra thế?”

“Đã có nhiều thay đối trong tháng mà cậu chạy trốn. Mantis an ủi Viper sau khi cậu đi. Viper đã khóc rất to. Tớ không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng sau đó họ rất gần nhau. Họ không nói chuyện với nhau hoặc làm gì nhưng chỉ nhìn là cậu đủ biết” Po nói.

“Mantis và Viper? Thật sao?” Tigress hỏi.

Crane cười khúc khích và gật đầu “Trông cậu ta khi cố gắng thu hút sự chú ý của Viper rất buồn cười. Có một lần cậu ta cố đứng trên một cái cột dựng bằng tất cả các viên mạt trược để khoe mẽ.” Tigress cười. Cô biết Crane thích Viper, và cô mừng là cậu ta đã chấp nhận nó một cách tốt đẹp.

“ Câu chuyện tình mới nhạt nhẽo làm sao.” Tất cả đều nhìn về phía cửa. Tai Lung đang dựa vào khung cửa. Tất cả đều im lặng và cau có. “Sao thế? Không ai chào ta à?” Hắn hỏi.

Shifu đi vào. “Tai Lung. Ta nghĩ ta đã bảo ngươi chờ ở Hào Kiệt Đại Sảnh” ông nói một cách cáu kỉnh.

“Xin lỗi thầy Shifu. Con nghĩ con nên đến thăm bạn cùng hang trước khi con đến đó” Hắn nói và cười với Tigress. Tigress nắm chặt nắm đấm và nghiến răng.

“Cô ấy vẫn ổn, vậy ngươi có thể đi được rồi đó” Po tức giận nói.

Tai Lung nhún vai. “Ồ, vậy ta nghĩ ta không được chào mừng ở đây rồi” Hắn rời khỏi bếp và đi ra hành lang.

Shifu đi theo bên cạnh hắn “Ta nghĩ tốt nhất ngươi nên đi đi, Tai Lung. Ta đã nói ta sẽ đưa ngươi đến đây để ngươi có thể xin lỗi Tigress về bao rắc rối ngươi gây cho nó. Và sau đó thì ta muốn ngươi biến ngay “ Ông tức giận nói.

“Đúng, ta đã nghĩ đến thỏa thuận đó. Và ta muốn thêm vào một điều kiệt” Tai Lung lạnh lung nói.

“Thỏa thuận đó vẫn giữ nguyên. Ngươi xin lỗi và biến ngay” Shifu nói.

“Thật sao? Tốt thôi, dưới kia có cả một ngôi làng với nhiều người dân vô tội. Chắc chắn sẽ rất khủng khiếp nếu cả ngôi làng bị chìm trong biến lửa đấy.” Tai Lung đe dọa. Shifu dừng lại và Tai Lung cũng dừng lại theo.

“Ta sẽ nghe điều kiện của người, và ta sẽ có thể cân nhắc về việc đó” Shifu nói.

“Ta biết ông sẽ làm theo ta bảo mà. Sau khi ta xin lỗi Tigress, ta sẽ đi vĩnh viễn và không bao giờ quay lại… “

Shifu nhướn mày. “Tai Lung không thêm vào điều đó trừ khi…

“… Nhưng cô gái bậc thầy hổ quyền dễ thương đó sẽ đi cùng ta.” Tai Lung kết thúc

…có một cái bẫy”. “Không! Không bao giờ! Tigress ở lại đây! Đây là nơi nó thuộc về!” Shifu tức giận nói và lúc này thì ông đã không giữ được bình tĩnh.

“Thật sao? Ông chắc chứ? Bởi vì tôi cũng ghét việc Thung Lũng Hòa Bình biến thành một đống tro tàn” Tai Lung nói.

“Tigress ở lại đây” Shifu tức giận nói.

“Vậy thì thế này? Tôi sẽ chiến đấu với ông vì cô ấy,” Tai Lung đề nghị.
 

Nobita!

Tuổi già, cáo lão ở ẩn...
“Thầy rất bình tĩnh về chuyện đó. Và tớ biết thầy sẽ như vậy” Tigress nói một cách trung thành.
Tớ không rõ bản gốc như thế nào, nhưng thông thường khi đọc truyện chỗ này tớ thường thấy họ viết là "nói một cách thành thực" hay "nói thật lòng" hơn :-/
 

Luong Lao Shi

A Lazy "Uncle"
Final Chapter

Shifu hơi sốc “Đánh nhau vì Tigress?” “Ngươi muốn gì ở nó?” Shifu tức giận hỏi
“Thôi nào, Shifu, đừng nói với ta là ông đang sắp mù. Chắc chắn ông đã nhận ra vẻ đẹp của Tigress rồi” Tai Lung nói.

“Tất nhiên là ta có nhận ra!” Shifu tức giận nói lại. Tai Lung nhẹ nhàng khịt mũi.

“Ta đã nhận ra nếu ta huấn luyện cô ta đúng cách, cô ấy sẽ trở thành một người vợ hoàn hảo.”

Shifu giật mình. “Ngươi đang đùa phải không?” Ông hỏi và lần này thì ông hơi run chứ không còn tức giận.

“Ta cam đoan với ông là ta hoàn toàn nghiêm túc. Mặc dù sự thật ta là một kẻ bị ruồng bỏ ở đây, không có lý do nào cấm đoán ta có một cuộc sống ngoài Thung Lũng. Và Tigress là một thứ ta cần để hoàn chỉnh cuộc sống mới” Tai Lung nói một cách bảnh chọe.

“Thỏa thuận vẫn như trước. Ngươi sẽ đi xin lỗi và rời khỏi đây. Tuy nhiên, cứ tự nhiên về việc không bao giờ quay lại” Shifu nói lại. Ông quay lưng lại với Tai Lung và đi về phía cuối hành lang.

“Tốt thôi. Ta nghĩ nếu ta không thuyết phục được ông, ta sẽ chỉ việc bắt cóc cô ấy” Tai Lung sỗ sáng nói. Shifu dừng lại một chút. “Chắc chắn hắn sẽ không dừng lại dễ dàng thế… ” Shifu quay lại nhưng Tai Lung đã đi mất. Tim Shifu như dừng lại.

Tigress… mình phải bảo vệ nó.

Ông chạy vào bếp để chắc chắn cô không còn ở đó, nhưng bếp đã hoàn toàn trống trơn. Và ông chạy nhanh hết tốc lực tới túc xá. “TIGRESS!” Tigress mở cửa phòng và nhìn ra ngoài.

“Vâng,thưa sư phụ Shifu?”

“Ta muốn con đặc biệt cẩn thận vào tối nay. Nếu có ai cố đi vào phòng con, đến chỗ ta ngay lập tức. Con hiểu chứ?” Shifu hỏi. Tigress gật đầu. Ông lo lắng thở dài.

“Được rồi, tốt.Nhưng… Nhưng con có muốn ta ngồi trước cửa phòng con không?” Shifu hỏi.

“Thầy, dù thầy đang lo lắng gì đi chăng nữa. Con sẽ không sao đâu. Con là học trò của thầy cơ mà” Cô nhắc. Shifu gật đầu.

“Cám ơn con. Chúc con ngủ ngon.” Ông đi về cuối hành lang và đi nhanh về phòng. Ông cố hết sức để ngủ, và cuối cũng ông cũng ngủ được. Nhưng đó là một giấc ngủ chả ngon lành gì.

Và sau khi ánh mặt trời bắt đầu chiếu qua cửa sổ phòng ông vào sáng hôm sau, ông dậy ngay lập tức sau vô số lần thức dậy rồi cố ngủ tiếp trong cả đêm. Ông liên tục mơ những giấc mơ giống nhau. Về việc Tai Lung đánh ngất Tigresss rồi bắt cô đi khỏi Thung Lũng. Ngay khi ông đã dậy và thay quần áo, ông cho người đánh chuông và đứng chờ. Tất cả học trò của ông đi ra khỏi phòng như thường ngày và nói “Thưa sư phụ, chào buổi sáng.” Shifu cười.
Tất cả mọi thứ đều có vẻ như đã trở về bình thường.

“Các con có một giờ rưỡi để tiếp tục tập luyện. Ta chúc các con có một bữa sáng ngon miệng.” Tất cả gật đầu và hướng về bếp. “Tigress.”

Tigress dừng lại và hướng về phía Shifu. “Vâng,thưa thầy”

“Ta tin con đã có một giấc ngủ dài và bình yên?” Ông nói. Tigress gật đầu. “Tốt. Con có thể đi được rồi” Cô cúi chào lần nữa và đi ăn sáng. Shifu thở dài.” Có thể mình đã may mắn và Tai Lung đã tự bỏ đi.” Ông lắc đầu và đi theo các đồ đệ đến bếp để ăn sáng. Trên đường đi, có nhiều tiếng động lớn phát ra ở phòng tập. Ông đi lên đó và đẩy cửa vào.

Tất cả các dụng cụ đã bị phá hủy hoàn toàn. Kể cả hình nộm mà Po hay tập cũng đã bị xé thành từng mảnh. Thứ còn lại duy nhất là con rùa ngọc. “Chào buổi sáng thưa thầy Shifu”. Ông nhìn sang và thấy Tai Lung đứng một cách tự hào bên cạnh đám người gỗ đã bị phá hủy. “Ấn tượng chứ?” Tai Lung hỏi.
“Ấn tượng về việc giờ ta sẽ phải thay toàn bộ dụng cụ trong phòng tập của ta? Không hẳn” Shifu tức giận trả lời.

Tai Lung nhún vai. “Vì việc phá hủy ngôi làng đã bị cấm, ta quyết định thay nó bằng việc phá phòng tập của ông. Nó thật sự đủ để làm ấm người đấy.” Tai Lung khệnh khạng đi ra ngoài. Shifu lắc đầu. “ Thằng nhóc này thật sự cần một cái phanh trên người.”

Ông rời khỏi phòng tập và đi vào bếp. Các đồ đệ của ông đang ngồi và ăn bánh quế sô cô la. Ông hơi cau mày khi nhìn đống thức ăn không mấy có lợi đó, nhưng ông không nói gì cả. Tất cả họ đều nhìn ông một lúc. Bình thường Shifu ăn trước khi họ dậy, vì vậy họ hiếm khi thấy ông trong bếp. “Có một thay đổi nhỏ trong kế hoạch. Bởi vì… có một vài thứ ngoài tầm kiểm soát của ta, chúng ta phải tập ở sân đấu thay vì phòng tập luyện” Shifu thông báo, Và ông rời khỏi đó mà không nói câu nào.

“Tại sao bọn mình không được dùng phòng tập?” Crane hỏi

“Tớ cá đống bánh hạnh nhân của tớ là Tai Lung đã làm gì đó” Monkey tức giận nói. Mọi người đều gật đầu. Họ kết thúc bữa sáng và xuống sân đấu. Và khi họ đến đó, Shifu đã đứng chờ. Với Tai Lung. Mantis, Monkey, Crane và Po lập tức đứng thành rào chắn khỏi hắn và Tigress, và nhìn chằm chằm vào hắn. Mắt Tigress long lên.

“Được rồi, Tai Lung? Ngươi có điều gì muốn nói phải không?” Shifu hỏi. Tai Lung cau mày. Shifu lại nói với hắn như thể hắn là một đứa trẻ. Nhuwngh hắn tiếp tục bước tới và đẩy hàng rào bảo vệ ra, đánh thẳng vào vai Po khi hắn đẩy. Sau đó hắn cúi trước Tigress.

“Tha lỗi cho ta những gì ta đã gây ra cho cô” Hắn nói với giọng ngọt xớt.

Tigress không hề nói gì, cô chỉ khoanh tay đứng và nhìn bạn bè cô. Bỗng nhiên hắn cầm tay Tigress lên và hôn nó.

Cô kéo vụt nó ra và quát “Đừng động vào ta”. Tai Lung cười và quay lưng lại rồi đi khỏi Ngọc Điện.

Crane thở dài “Thật mừng là hắn đi rồi, phải không?”

“Ừ. Tớ đã gần như tự mình đá hắn khỏi đây” Mantis nói. Po, Crane và Monkey nhìn cậu và Viper chớp chớp mắt.

“Bắt đầu tập luyện, chúng ta đã sao lãng cả tháng qua, và chúng ta cần phải quay lại vào việc tập luyện chăm chỉ hơn nữa” Shifu ra lệnh. Tigress cảm thấy má hơi âm ấm. “Tất cả sự sao lãng đó đều tạo ra bởi mình.”. Cô đi về phía vòng tròn đấu nhưng đã bị dừng lại bởi sư phụ Shifu.

“Tigress, ta phải nói chuyện với con.” Cô theo ông tới Hào Kiệt Đại Sảnh. “Con chắc con vẫn ổn chứ? Con ngủ có ngon không?” Shifu hỏi.

Tigress gật đầu. “Con ổn mà, sư phụ.Nhưng… thầy ổn chứ?” Tigress hỏi lại.

“Ý con là gì?” Shifu hỏi.

“Ừm… Thầy đã bảo vệ con quá mức bình thường. Con chưa thấy thầy lo lắng thế bao giờ” Cô nói. Shifu không nói gì.

Mình đã bảo vệ một cách thoái quá. Mình không nên có ý nghĩ thứ hai khi nó nói về việc yêu mình. Mình đúng ra không nên nghe tí nào. Mình phải đối xử với nó như đồ đệ. Nhưng mình không thể dừng nghĩ về chuyện đó… về cô ấy

Tigress thở dài. “Sư phụ Shifu, Con nên trở về tập luyện. Con phải bù đắp lại một tháng vừa qua” Cô cúi xuống và hôn nhẹ vào môi Shifu “Nhưng khi thầy muốn nói về chuyện đó, con sẽ lắng nghe” Và cô rời khỏi Hào Kiệt Đại Sảnh để xuống tiếp tục tập luyện, bỏ lại Shifu ngồi ngơ ngác. Sau một phút, ông lấy ngón tay chạm vào môi mình và cười mỉm…

THE END



P/S: Còn tận 1 chap nhỏ và 13 chap phần 2 nữa nhưng hiện giờ thì tớ đang viết fan fic tiếng anh đoạn ở giữa 2 cái của bạn kia cho nên sẽ tạm thời ko dịch:D. Cám ơn tất cả các bạn đã đọc fan fic trong suốt 12 ngày qua:D
 

Bình luận bằng Facebook

Pokémon Center

Pokémon Center Việt Nam

Cộng đồng Facebook của NintendoVN

Top