25/04/2010
Hôm qua về trường cũ, thấy trường đổi mới nhiều. Quét sơn lại mấy dãy phòng học, nâng cấp và xây thêm phòng vệ sinh hơi bị đẹp. Hoành tráng nhất là xây mới nguyên khu thể thao. Có phòng bóng rổ lát sàn gỗ bóng loáng nè, hồ bơi trên lầu, phía dưới là phòng tập thể hình nè, phòng múa để dạy balê, múa bụng, dạy nhảy nè, phòng nữ công có một dàn bếp ở giữa để học nấu ăn nè, lại có cả tầng hầm để xe nữa, sân bóng đá thì chuẩn bị đưa cỏ nhân tạo vào. Cảm thấy choáng váng và ghen tị quá. TT^TT
Còn đêm ca nhạc ở trường thì ... mình viết thành 1 bài cho mọi người xem lun.
Hôm qua 24 tháng 4 trường cũ cấp 3 của mình là Nguyễn Thượng Hiền kỷ niệm 40 năm thành lập trường. Tối đó mình cùng mấy đứa bạn đã có cơ hội để thưởng thức một đêm âm nhạc để lại nhiều ấn tượng. Đây là một đêm nằm trong loạt chương trình H2Teen Concert do báo Hoa Học Trò tổ chức. Sau đây mình sẽ tường thuật những gì mình còn nhớ và còn đọng lại cho đến bây giờ về đêm ca nhạc này.
Trên tấm vé xinh xắn có đề thời gian là 18h30, thế là cả lũ chúng mình cứ đinh ninh đúng giờ ấy là sẽ bắt đầu đấy. Tụi mình đã nhầm, tính từ mốc 18h30 thì sáu đứa còn phải chờ thêm khoảng hơn một tiếng nữa. Trong lúc ấy thì hai bên sân khấu có hai màn chiếu liên tục phát các đoạn clip casting và bài hát chủ đề của worldcup năm nay. Cũng hay, cũng vui lắm chứ nhưng bọn mình phải xem nhiểu đến nỗi hết thấy cả hay, đến mức là có thể nói tiếp theo nhân vật trong đoạn clip sẽ làm gì cơ. Ấy dà, nhắc đến hai cái màn chiếu mà quên tả về sân khấu trước rồi. Bây giờ tả liền nè. Tụi mình ngồi trực diện nhìn thẳng lên sân khấu, lại gần nữa nên thấy rõ lắm. Sân khấu đẹp lắm nhé, quá trời đèn luôn, lớn có, nhỏ có. Hệ thống ánh sáng của sân khấu khiến mình có cảm giác như được chiêm ngưỡng một khu phố có nhiều biển hiệu neon. Nổi bật nhất phải kể kến logo CocaCola sáng rực ngay trung tâm sàn diễn. Nhà tài trợ mà, biết sao giờ. Nhưng hình như vậy vẫn chưa đủ đô nên sát ngay hai bên cánh sân khấu là hai pa-nô in hình chai nước ngọt CocaCola bự chảng áng ngữ. Hệ thống đèn thì cứ bài nào sung, giựt thì chớp nhanh, bài nào nhẹ một chút thì chớp chậm lại. Nói túm lại là mấy cái đèn sân khấu chớp theo nhịp. À, ngoài ra còn có hệ thống tạo khói và tuyết giả nữa đó nha. Bên cạnh đó cũng có bệ nâng để ca sĩ có thể trồi lên sân khấu từ phí dưới.
Xong phần sân khấu, giờ chúng ta cùng điểm mặt anh tài trình diễn trong lần này: Phương Vy, Noo Phước Thịnh,Minh Hằng, Đông Nhi, Thảo Trang, cặp chim Yến, Khổng Tú Quỳnh, Mây Trắng, Cao Thái Sơn, Ngô Kiến Huy, Chí Thiện, Ưng Đại Vệ, Anh Quốc, VMusic, A.T (anh này mình chưa bao giờ nghe tên), trong vé còn in tên Phạm Anh Khoa nữa nhưng xem cả buổi cũng không thấy ảnh đâu, tức cha chả là tức. Các tiết mục được minh họa bởi vũ đoàn Bước Nhảy. Về giọng hát chắc mình khỏi đề cập vì ai cũng rõ độ mỏng và độ yếu của các ca sĩ teen này. Có mấy bạn còn hát cả tiếng anh nữa, nhưng cả đám tụi mình căng tai ra và bật trình dịch thuật hết cỡ cũng không hiểu là mấy người đó đang hát gì, nhiều lúc còn không nhận ra đó là tiếng Anh cơ. Anh Noo hát bài When You Believe của Mariah Carey và Whitney Houston sắp tới sẽ xuất hiện trong dự án âm nhạc mới của anh ý làm mình choáng váng vô cùng vì độ dở của nó. Nhưng nó vẫn còn đỡ hơn rất nhiều bài I'm superstar girl hay gì gì đó của cô ca sĩ có cái đầu không khác gì cây lau nhà bị dơ cùng bộ đồ hoàn toàn vàng chóe đầy những thứ lấp lánh bó sát người. Từ diễn tả chính xác nhất phải là từ "kinh dị" mới đủ tầm.
Môi trường sư phạm quả là nơi quảng cáo hữu hiệu khi mà phần lớn ca sĩ lên biểu diễn xong đều giao lưu với khán giả bằng cách tiếp thị cho album, dự án sắp ra mắt của mình, tiêu biểu như Yến Trang quảng cáo cho bộ phim Song Yến của mình là đầu tư hoành tráng, được nhiều người ủng hộ, bla bla bla ... Còn không thì cũng đánh bóng đên tuổi bằng cách quăng chụp khen qua khen lại lẫn nhau.
Qua trang phục của các ca sĩ, vũ công mình đúc kết được xu hướng thời trang hiện đại bây giờ. Có hai dòng chảy chính. Một là cố gắng đính được càng nhiều thứ lên đồ đang mặc càng tốt, nếu có thêm mấy món *bling bling* lấp lánh thì càng đẹp. Hai là cố gắng tiết kiệm càng nhiều càng tốt (chắc do khủng hoảng kinh tế), cái gì khoe được thì cứ khoe. Nữ thì khoe vòng một, khoe bụng, khoe đùi. Nam thì khoe ngực (dù toàn ngực lép). Rồi hai dòng nghệ thuật thời trang này có sự giao thoa với nhau khi trong một bài biểu diễn, lúc đầu thì Yến Nhi choàng cái áo trắng rộng thùng thình thiếu điều còn hơn cái bao tải in hình cặp mắt và đôi môi đen thui ngay phía mặt tiền, lúc sau thì cởi bỏ ngay trên sân khấu làm mọi người một phen đứng tim vì tưởng sắp có vụ ca sĩ lột đồ, nhưng may mắn là bên trong còn cái áo ấp lánh cùng chiếc quần yếm. Nói thật, nhìn cái áo trắng chùm bên ngoài của bà này mình không thể nào không nghĩ đến màn vẽ mặt múa bụng của người Nhật. Rồi Minh Hằng nữa chứ, một spider-woman chính hiệu khi diện chiếc quần đùi cực ngắn. Nhiêu đó sẽ vẫn đẹp nếu như chiếc quần ấy không có màu gần giống màu da của Minh Hằng và được tạo điểm nhấn nhằm thu hút cái nhìn của người khác bằng một những sợi dây màu đen máng dọc ngang cái quần đó. Chiếc quần tạo hiệu ứng khiến khán giả nhiều lúc tưởng Minh Hằng chỉ quấn dây quanh thân dưới.
Đây là một chương trình do báo Hoa Học Trò tổ chức, và nó nhắm đến các bạn teen đang trong độ tuổi mơ mộng và các ca khúc của dàn sao teen phía trên theo mình đủ sức dập tắt cái thời học sinh tươi đẹp ấy. Nếu phải cô đọng nội dung của các bài hát được trình bày trong đêm qua thì chúng sẽ không vượt ra khỏi những từ yêu, thất tình, chia tay, cô đơn, mệt mỏi. Nhạc teen bây giờ nó vậy, nghe nhiều lúc còn thấy lời bài hát còn già hơn cả mình, nghe riết chắc mình đi tự tử vì toàn chuyện buồn, chuyện đau khổ không. Vậy mà mấy anh, chị ca sĩ trình diễn hay lắm nhé, nhạc thì lời buồn ơi là buồn mà nhạc thì giựt ơi là giựt, nhóm nhảy cứ thế lắc qua lắc lại làm đứa bạn mình phán cho một câu xanh rờn: "chắc tụi nó mới uống thuốc lắc".
Nói đến nhóm nhảy cũng vui lắm, phải nói là mỗi người một vẻ (nhảy không đều đó mà). Họ huy động đến cả gậy gộc vào những bài hát mình không hiểu là dùng gập để làm gì. Nhưng đỉnh cao là vụ lôi một đống quạt ra múa minh họa cho cái bài có nội xung hoàn toàn xa lắc xa lơ với cây quạt. Nhưng bài còn lại thì cứ bay ra rùi thi nhau giựt giựt theo nhịp thui chứ cần quái gì biết nội dung. Mình được diễm phúc ngồi ngay phía trước một nhóm khá nhiều em teen. Qua vài bài đầu, mấy em ý phát hiện trong nhóm nhảy có một anh khá là xinh trai, thế là từ cổ vũ ca sĩ, mấy em ấy chuyển sang cổ vũ anh đẹp trai trong đoàn vũ công. Cứ bài nào ra là lại có tiếng nhao nhao tìm xem anh đó đứng chỗ nào, đại loại vậy.
Nói đến cổ vũ thì không thể không nhắc đến một nhóm fan đứng ở bên phía phải sân khấu. Không hiểu mấy bạn này đến từ bao giờ mà đứng được ở ngay đó cùng đầy đủ dụng cụ vì khi cửa vừa mở là thằng bạn mình đã vào rồi. Mấy bạn này chuyên nghiệp lắm nhé, cứ ca sĩ nào xuất hiện là băng rôn, hình ảnh của ca sĩ ấy được giơ lên hò hét, lâu lâu còn tặng hoa, gối, thú nhồi bông nữa. Cái nào cũng bự cả.
Chương trình có tiết mục trò chơi giao lưu với khán giả bên dưới. Chị MC dễ thương cùng anh MC cũng dễ thương mời hai bạn khán giả, một nam và một nữ lên sân khấu. Sau đó giới thiệu một tận từ tận Hà Nội bay vào đây sẽ ra chơi cùng. Bạn Hà Nội này là được chọn trong chương trình tổ chức ở Hà Nội. Ấn tượng ban đầu của mọi người là bạn ấy có một giọng nói và phong thái hiền lành, khá dễ thương. Ba bạn này bắt thăm bài hát sẽ trình bày rồi vào trong chuẩn bị khoảng nửa tiếng sau ra diễn. Qua vài màn ca múa nữa thì cả ba người đã sẵn sàng. Hai bạn được chọn từ khán giả thi trước. Tất cả đều thay đổi trang phục và tuy là hát không hay, nhiều lúc còn quên lời nhưng vui lắm, không khí lúc đó khác hẳn. Bạn nữ khán giả được cho đi một đôi giầy cao cũng phải đến 15 phân. Do đó bạn ấy cứ loạng choạng và cuối cùng với sự gợi ý của chị MC bạn ấy đã tháo luôn đôi giầy ra đi chân không, hát thì phải cầm giấy và câu được câu không nhưng bạn này nhận được sự ủng hộ vô cùng nhiều (trong đó có mình) vì sự hồn nhiên và cái thật của bạn ấy. Bạn nam cũng cố gắng trình bày tất cả những gì mình có và đương nhiên sự cổ vũ cũng không ít. Đây có lẽ là những giây phút dễ thương nhất toàn chương trình. Đến bạn từ Hà Nội vào biểu diễn. Nếu hai khán giả đi ra từ cánh gà thì bạn Hà Nội được nâng lên từ giữa sân khấu và phần trình diễn ai nghe qua cũng biết là có tập dượt trước, lúc này thì không hiểu chuyện bốc thăm bài hát hồi đầu là sao. Cái nét hiền lành, dễ thương cùng giọng nói nhỏ nhẹ của bạn Hà Nội bay biến sạch. Thay vào đó là một con bé lắc như điên, uốn mình còn dẻo hơn rắn cùng giọng hát lạnh lùng về tình yêu. Từ phía khán giả mình nghe được những câu đại loại như "trời, nó thay đổi hoàn toàn". Đến giờ thì mọi người ngồi dưới mới nhận ra một trăm phần trăm là trò chơi này lấy hai bạn khán giả lên chỉ là để làm nền cho cô bé đến từ Hà Nội này. Buồn quá.
Kể về những màn trình diễn do học sinh thực hiện còn có một bài song ca do hai bạn một nam, một nữ trình bày cũng khá ấn tượng. Ấn tượng là ở chỗ cái clip giớ thiệu về hai bạn ấy. Clip được dựng như một câu chuyện mở đầu. Bạn nam từ ngoài Đà Nẵng (cái này thật nè), bạn nữ ở thành phố Hồ Chí Minh (thật luôn) quen nhau qua mạng. Trong clip thấy hai bạn ấy chat như điên, từ laptop tới điện thoại. Rồi bạn nam quyết định một mình thân chinh vào trong nam này gặp mặt bạn nữ. Một mình nhảy lên tàu tới thành phố Hồ Chí Minh rồi chạy ra nhà thờ Đức Bà đứng ... gọi điện thoại !!! Bạn nữ thì trong lúc vô ý đi đụng trúng người khác (đụng người thôi, không phải đụng xe đâu), thế là không hiểu sao người đó ác đến mức giựt cái điện thoại di động của bạn này quăng xuống đất làm bong cái vỏ và cục pin ra ngoài. Rồi bốn ngày sau bạn nam chuẩn bị đi về (chắc hết tiền ở khách sạn), lúc này bạn nữ mới ngồi ghế gắn sim, lắp pin vào điện thoại ... Bó tay! Ai cũng thắc mắc, nhỏ này làm cái quái gì mà điện thoại sau 4 ngày mới lắp pin lại !!! Kết thúc câu chuyện là bạn bạn này gọi được điện thoại và gặp nhau ở ga tàu. Ặc ặc!
Tường thuật sơ sơ nhiêu đó cũng đủ mỏi tay rùi. Mình xin stop ở đây, vì có nói nữa chắc cũng mất đi niềm vui quá. Đúng như câu slogan của chương trình là "không thử sao biết", bọn mình bây giờ là "thử rồi mới biết".